Đi theo Phương Cẩm thời gian lâu nhất là Tá Thỉ và Hổ Tử, Tá Thỉ tính tình cẩn thận rất khó để lấy thông tin từ hắn, như vậy cũng chỉ còn có Hổ Tử. Dạ Mặc Nhiễm luôn biết mỗi ngày Phương Cẩm sẽ cho một anh em tâm phúc ở gần chổ cậu, đợi cho đến phiên của Hổ Tử, Dạ Mặc Nhiễm liền gọi riêng hắn lên lầu. Hổ Tử lên lầu nhưng trong lòng vô cũng khẩn trương, chổ đó chính là khuê phòng của anh Cẩm và Nhiễm thiếu gia a~, không biết có phải hay không sẽ nhìn phải điều không nên nhìn, nếu như vậy mình thực sự sẽ chết rất thảm a~ (╥﹏╥)
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào sô pha quan sát hắn vẫn im lặng không nói gì, Hổ Tử trong lòng cảm thấy run sợ.
“Nhiễm…Nhiễm thiếu gia, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, cậu đừng nhìn tôi như vậy, cậu nhìn như vậy làm tôi cảm thấy sợ”. (╥﹏╥)
Dạ Mặc Nhiễm tỏ ý kêu Hổ Tử ngồi xuống, vì thế Hổ Tử thành thành thật thật ngồi ngay ngắn đối diện với Dạ Mặc Nhiễm, ngồi đặt tay trên đầu gối giống như học sinh tiểu học, đợi cho không khí áp lực giảm xuống một chút Dạ Mặc Nhiễm mới mỏ miệng nói
“Cậu Cẩm cũng đã rất lâu đi? bao nhiêu năm rồi?”.
Hổ Tử lẩm nhẩm tính một chút “Hình như là mười bảy hay mười tám năm rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu, lại trầm mặc trong chốc lát, đợi đến khi nhìn thấy Hổ Tử như đứng trong đống lửa như ngồi trong chậu than, Dạ Mặc Nhiễm mới cười một chút
“Cẩm đã có bao nhiêu người rồi?”.
“Ách…cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340473/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.