Ăn uống xong Tá Thỉ cùng tiểu Võ đi ra bên ngoài tìm sân thì đấu, Dạ Mặc Nhiễm đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài. Cách đây không bao lâu cậu là người ngoài lạnh trong nóng nhưng hiện tại ngoại trừ những lúc ở cùng Phương Cẩm cậu đã sớm mất đi độ ấm
“Mặc Nhiễm cậu không lo lắng cho bọn họ sao, dù sao tiểu Võ cũng là người có dị năng”.
Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ [Bọn họ tự có chừng mực]
Tuy Tá Thỉ nhìn chỉ mới hai mươi mấy nhưng là từ nhỏ lớn lên trong nghịch cảnh cũng rất hiểu chuyện, tiểu Võ là cô nhi nhưng tính cách căn bản cũng không vô tâm vô phế như mọi người vẫn hay nhìn thấy. Hai người như vậy ở cũng một chỗ cũng sẽ không có cái gì đại loạn.
“Chuyện này không biết đến khi nào mới chấm dứt đây, chờ khi nào cùng Dịch đội trưởng gặp mặt nói không chừng chúng ta sẽ rời đi, bọn người của Dịch đội trưởng cũng không phải người của thành phố B cũng không cần thiết phải đi vào trong đó”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu Lan Dương nhìn cậu tiếp tục nói “Cậu không thể nói chuyện làm cho người ta không còn cảm giác khó gần nữa, trở nên khá ôn nhu, bất quá tôi vẫn thích bộ dáng trước kia của cậu hơn”.
Lí băng băng cầm một bao gì đó “Mặc Nhiễm, Lan Dương tôi dùng bột mì của tiểu Võ mang về làm một chút bánh bao, có mấy đứa trẻ trong căn cứ là cô nhi, tôi muốn…”
Lan Dương đi đến trước mặt nàng “Tôi sẽ đi cùng cô, cho dù bọn chúng là trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340420/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.