Dạ Mặc Nhiễm từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Tá Thỉ cùng tiểu võ mắt to trừng mắt nhỏ,vừa thấy Dạ Mặc Nhiễm đi ra liền đứng lên “Mặc Nhiễm” “Nhiễm thiếu gia” Vừa gọi tên Dạ Mặc Nhiễm xong hai người lại tiếp tục đối mặt trừng mắt với nhau, Dạ Mặc Nhiễm đi đến sô pha ngồi xuống, Lan Dương liền lấy giấy viết đưa cho cậu. “Hắn là ai vậy? Bạn của cậu sao?”. Dạ Mặc Nhiễm lười viết trực tiếp gật đầu, Tá Thỉ nhướn mi nhìn tiểu Võ đầy khiêu khích. Tiểu Võ xoay qua tiếp tục hỏi Dạ Mặc Nhiễm “Băng băng nói buổi sáng Tề Nhạc đã dẫn cậu đi đến trạm xá kiểm tra? Kết quả như thế nào rồi?”. Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu [Tá Thỉ sẽ ở lại đây] Tiểu Võ lập tức trừng lớn mắt “Cái gì? Sao hắn lại ở đây? Vì sao a~? Căn cứ cũng không phải không có chỗ ở tại sao lại phải ở cùng với chúng ta?”. Tá Thỉ lơ đễnh nói “Chổ này đúng thật là có chút nhỏ, Nhiễm thiếu gia hay là cậu đến chổ tôi ở đi, để tôi chăm sóc cậu vẫn tốt hơn người ngoài a~”. “Anh nói ai là người ngoài? Tôi và Mặc Nhiễm là huynh đệ vào sinh ra tử, anh mới là người ngoài”.╭ (╰_╯)╮ “Nói cậu đó, nhìn cậu một đầu đầy màu sắc đã biết không phải thành phần tốt rồi, cậu nhanh chóng cách Nhiễm thiếu gia xa xa một chút mắc công cậu ấy lại bị làm hư”╮(╯_╰)╭ “Hừ, nếu nói ai đó không phải người tốt, tôi nghĩ người đó chắc là anh đi” Tá Thỉ không phản bác lời nói của tiểu Võ “Tôi cũng đâu có nói tôi là người tốt, lúc tôi giết người thì cậu vẫn không biết nằm ở đâu uống sữa a~”╮(╯_╰)╭ Tiểu Võ dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm hắn là tội phạm sao? Sao cậu có thể quen được với tội phạm giết người vậy?”. Dạ Mặc Nhiễm lấy giấy ra viết [Cậu ấy là xã hội đen] Tiểu Võ đầu có cảm giác tê dại, xã hội đen, Mặc Nhiễm lại quen biết với người của xã hội đen. Dạ Mặc Nhiễm lại viết vài chữ đưa cho Tá Thỉ [Cậu ấy là cô nhi, đừng bắt nạt cậu ấy quá] Tá Thỉ cười gật đầu Nhiễm thiếu gia kêu đừng khi dễ quá cũng không nói là không cho khi dễ. Tiểu Võ cảm thấy sau lưng chợt lạnh theo bản năng đưa mắt nhìn Tá Thỉ. Đúng lúc này Lí Băng Băng đi ra từ phòng bếp “Ăn cơm nào, hôm nay tôi có nấu canh bổ phổi”. Tiểu Võ đang định đỡ Dạ Mặc Nhiễm thì bị Tá thỉ đẩy ra, tiểu Võ nhìn Tá Thỉ nâng Dạ Mặc Nhiễm dậy liền phát hỏa “Họ Tá kia, tôi nói cho anh biết ở đây là nhà của tôi, tôi là chủ anh là khách, anh đừng có quá đáng”. Tá Thỉ cũng không thèm đấu võ mồm với tiểu Võ, xoay qua hỏi Dạ Mặc Nhiễm “Nhiễm thiếu gia, nơi này vừa nhỏ lại vừa đông người, không bằng cậu đến chỗ của tôi đi,cũng đỡ phải mắc công ở đây chịu tội”. “Anh nói bậy cái gì đó, Mặc Nhiễm ở đây sao có thể bị ai khi dễ, tôi thấy nếu là đi theo anh mới có thể bị anh ngược đãi, Mặc Nhiễm cậu cách tên xã hội đen này xa xa một chút, bọn họ ai cũng đều có khuynh hướng bạo lực”.╭ (╰_╯)╮ Dạ Mặc Nhiễm ngồi vào bàn ăn cầm đũa lên, Lan Dương ngồi dối diện với Dạ Mặc Nhiễm, Lí Băng Băng ngồi bên cạnh Lan Dương. Tiểu Võ vừa định ngồi xuống đã bị Tá Thỉ chiếm mất vị trí, tiểu Võ vừa định cãi nhau với Tá Thỉ, Dạ Mặc Nhiễm đã thanh thanh cổ họng hai cái. Tiểu Võ trừng mắt liếc Tá Thỉ một cái lại đi đến vị trí khác bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm mà ngồi xuống. Tá Thỉ kinh ngạc nhìn đa số thức ăn chay trên bàn, hơn nữa đều là những thứ rất hiếm ở căn cứ. Thịt kho tiêu, gỏi xà lách, cá sốt cà, hoa tỏi xào, khoai tây chiên. Những đồ ăn có vẻ bình thường này trong thời điểm hiện tại chính là thứ xa xỉ nhất, hiện tại người trong căn cứ đa số đều ăn bột mì,đôi khi sẽ làm mì sợi hoặc phở, hiếm khi mới được một chút thịt để ăn. Mỗi ngày ngoài bánh bao ra chính là bánh bao, cũng may từ nhỏ đến lớn thường chịu đói nên cũng hiểu được có ăn là tốt rồi, căn bản không kén chọn nên cũng không có cảm giác gì. Nhưng trong thời điểm mạt thế này mà có được đồ ăn như vậy đối với những người bình dân như bọn họ là chuyện hoàn toàn không có khả năng. “Những nguyên liệu này làm sao mọi người có được?”. Tiểu Võ liến Tá Thỉ “Có ăn thì lo ăn đi, hỏi chuyện vô nghĩa như vậy làm gì, sợ có độc không dám ăn thì cũng đừng gượng ép bản thân quá”.╭(╯^╰)╮ Tá Thỉ hiếp mắt nhìn tiểu Võ “Xú tiểu tử, muốn bị đánh sao? Ăn cơm xong chúng ta tỉ thí đi, ai thua thì câm miệng lại”. “Đánh thì đánh sợ anh sao, gia cũng chẳng phải bị dọa mà lớn”. Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn hai người cũng không nói gì, thật là lớn rồi mà vẫn còn giống như tiểu hài tử. _____________ Ngẫu Hồ hôm nay mệt muốn chết đi nhưng có được 2 tiếng rãnh rồi liền onl để edit…*ôm cá* tục tưng có nhớ gia hơm…tục tưng làm việc rất giỏi cố lên quan sát và học hỏi thêm kinh nghiệm của các Beta lành nghề khác rồi càng ngày sẽ càng tiến bộ…gia thật mong đến ngày tưng từ tục tưng trở thành cục vàng … hắc hắc hắc…tới lúc đó gia sẽ cọ ăn cọ uống cọ luôn ở chổ tưng để cho tưng dưỡng gia moahhhhhhhhhhh ╭(╯ε╰)╮ Trí nhớ con cá vàng: Em thành cục vàng Hồ lão sẽ mang em đi bán… *khóc thét*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]