Dạ Mặc Nhiễm giựt chiếc vòng mặt ngọc đen đeo trên cổ Vương Thiệu xuống đất, rồi nhặt một hòn đá đập nát mặt ngọc, quan sát vẻ kinh hoàng trên nét mặt Vương Thiệu, hắn lại cúi vuống nhặt lấy chiếc chìa khóa giấu bên trong đưa cho Nhất Hàng.
“Ngoại trừ cái chìa khóa cùng vân tay, còn có mật mã, tùy các ngươi muốn sử dụng phương thức gì cũng được, miễn là khiến hắn nôn ra mật mã!”
Dạ Mặc Nhiễm lách người sang một bên, hắn biết nếu như mình nhìn, Phương Cẩm sẽ kìm chế những thủ đoạn hành hạ người khác của y.
Vương Võ Thắng bóp khớp hàm Vương Thiệu, bắt hắn phải nhìn mình.
“Bây giờ nếu mày chịu nói ra thì sẽ ăn ít đau khổ hơn đó, cảnh sát ở tuổi này như bọn tao ngoài việc dùng súng như chơi ra, còn biết đủ loại phương thức thẩm vấn, nếu như mày muốn thử trải nghiệm qua thì cứ nói một câu xem!”
Vương Thiệu biết nếu như mình đã không còn giới trị lợi dụng thì hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cho nên có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian thì cứ kéo.
“Tao có chết cũng quyết không nói, chúng mày cứ chờ chôn cùng với tao đi!”
Phương Cẩm nhặt miếng giẻ rơi trên mặt đất lên, trực tiếp nhét vào miệng hắn, rồi vươn tay ngưng kết quả cầu lôi điện đánh thẳng xuống chân Vương Thiệu.
Vương Thiệu miệng bị tắc nên chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô thống khổ, đau đớn khiến bản mặt hắn vặn vẹo vô cùng thê thảm.
Nhìn kẻ đang lăn lộn dưới đất, mấy người xung quanh đều biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340386/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.