“Mọi người ở chỗ này chờ tôi.”
Tất cả đều lo lắng muốn đi theo Dạ Mặc Nhiễm, nhưng đều bị ánh mắt của hắn ngăn lại.
Còn Phương Cẩm cái gì cũng không nói, Dạ Mặc Nhiễm bảo thế nào thì y sẽ làm thế ấy.
Đi về phía tòa nhà, những người lính canh gác xung quanh thấy Dạ Mặc Nhiễm đều cảnh giới giơ súng lên, tư thế sẵn sàng công kích.
Đột nhiên bị cấp trên của bọn họ ngăn cản: “Tất cả bỏ súng xuống.”
Đi vài bước tới chỗ Dạ Mặc Nhiễm, vị cấp trên đó nói: “Là cậu? Việc Vương Thiệu mất tích có liên quan tới cậu phải không?”
Dạ Mặc Nhiễm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết anh Dịch là người tốt, nên có việc cần anh giúp đỡ, nếu như anh không tin lời tôi, thì cứ coi như ngày hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt là được.”
Dịch Vĩ ngưng mắt nhìn Dạ Mặc Nhiễm trong chốc lát, rồi cười nói:
“Tôi không hề nhớ là đã nói cho cậu biết họ của tôi, hơn nữa tại sao cậu lại có thể bình tĩnh xuất hiện ở chỗ này, bộ không sợ tôi sẽ không bắt cậu sao!”
Dạ Mặc Nhiễm giảo hoạt cười: “Chuyện đó sau này chúng ta có thể chậm rãi tính toán, vì sao anh không nghe tôi nói trước lý do tôi đã chuẩn bị dùng để thuyết phục anh giúp đỡ tôi?!”
Dịch Vĩ nhướn mày nhìn hắn, Dạ Mặc Nhiễm vẫn bình tĩnh nói, ngữ khí không có chút sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết cùng sự gấp gáp để tìm đường sống.
Vùng xung quanh lông mày Dịch Vĩ càng cau chặt, sắc mặt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340385/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.