Long Sùng Vũ ban ngày đối xử với y rất dịu dàng, hơn nữa kiên nhẫn, nghiêm túc, trầm ổn. Mà Long Sùng Vũ ban đêm tính tình vô cùng nóng nảy, tính cách âm u, lại vẫn cố gắng khắc chế bản thân, cố gắng suy nghĩ đến cảm nhận của y… Khi không biết Long Sùng Vũ có hai nhân cách, có lúc y sẽ cảm thấy giả dối, nhưng hiện tại biết rõ nguyên nhân rồi, lại vẫn có thể cảm nhận được một chút tình yêu, cẩn thận, vụng về… Thật ra đã tốt lắm rồi, không cần phải hèn mọn nói cho y biết về chuyện đối xử khác biệt. Hơn nữa những lời này, những chuyện phiền não này, có lẽ Long Sùng Vũ ban đêm vĩnh viễn không nói ra. Long Sùng Vũ nói xong thì lên giường ngủ bù, đại khái là có hơi khó đối mặt với Ân Quyết, hắn lấy gối úp lên mặt, trông có hơi ủy khuất, bất cứ ai bại lộ khuyết điểm của mình trước mặt người mình thích đều sẽ thế này đi, cho dù hắn biết người đó nguyện ý chấp nhận tất cả của hắn. Đợi qua cơm tối, Ân Quyết nhìn giờ, bắt đầu căng thẳng ngồi bên giường, tay đặt lên người Long Sùng Vũ. Long Sùng Vũ không chút buồn ngủ mở mắt lạnh lùng nói: “Làm gì?” Ân Quyết khựng lại, bất an rụt tay về. Long Sùng Vũ thấy thế hừ một cái, quay sang hướng khác, đưa ót về phía Ân Quyết. Ân Quyết ngẫm nghĩ, cũng nằm lên giường, chủ động nghiêng người ôm eo Long Sùng Vũ, tì trán lên lưng hắn, mà tay thì nhẹ nhàng luồn vào cổ áo sơ mi mở rộng của hắn. Long Sùng Vũ túm cái tay tác nghiệt của Ân Quyết lại: “Đang đồng tình với ta?” “Không phải.” Ân Quyết vùi mặt vào lưng Long Sùng Vũ. “…” Long Sùng Vũ trầm mặc hồi lâu, đặt tay Ân Quyết lên môi nhẹ hôn, Ân Quyết không nhìn được vẻ mặt hắn, nhưng gương mặt âm trầm luôn không được ưa thích, hắn không muốn để Ân Quyết nhìn thấy, đặc biệt là sau khi hắn bị lột bỏ vỏ ngoài mang tính bảo vệ kia, càng khiến hắn khống chế không được, cảm xúc mặt trái cứ muốn ào ra. Giống như nhân cách ban đêm này là dư thừa, nếu là trước kia, hắn có thể mượn nhân cách ban ngày của mình chế tạo ra thiện cảm để ép Ân Quyết hiểu sai, hơn nữa cũng chia tội ác của mình ra gánh chịu, nhưng bây giờ, Ân Quyết đã biết hết rồi, tất cả đau khổ, sợ hãi, run rẩy của y đều do một tay hắn tạo nên. Ân Quyết không hiểu cái gọi là hai nhân cách. Cho dù họ đều từ một người tách ra, nhưng nếu đã tồn tại nhiều năm như thế, tất nhiên đã xuất hiện một vài tình trạng khó thể dự liệu, chẳng hạn có lúc hắn sẽ nghĩ, xem có thể nào nuốt chửng nhân cách kia luôn không. Mà nhân cách ban ngày chưa chắc không phát hiện, nhưng cũng không thể làm gì, vì hắn vào ban đêm bị bóng tối xâm lấn quá sâu, mỗi khi mặt trời vừa xuất hiện, hắn luôn cảm thấy vấn đề của mình càng lúc càng nghiêm trọng – bản thân hủy diệt bản thân, có thể sao? Họ rõ ràng là một người, có sở thích giống nhau, có cùng mục đích muốn đạt đến, cho dù trên nhân cách xuất hiện sai lệch, kết quả luôn sẽ không thay đổi, chẳng qua là trở nên khó thể khống chế bản thân mà thôi. Đơn giản lại mâu thuẫn, không có biện pháp, chỉ có thể đợi một ngày nào đó, hắn hoàn toàn mất đi lý trí, giống như năm trăm năm trước, sau đó lại… Dường như Ân Quyết cảm giác được thống khổ dị thường của Long Sùng Vũ, y chống người dậy, giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi đang nghĩ gì?” Long Sùng Vũ khựng lại, đứng dậy hung tợn ném Ân Quyết vào trong ổ chăn, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng vẻ mặt bình tĩnh vô tội của Ân Quyết: “Nghĩ làm sao làm chết ngươi!” Ân Quyết: “…” Long Sùng Vũ: “=皿=!!!” Ân Quyết hơi rũ mắt, nằm ngửa phía dưới Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ áp chế y, tư thế này biểu đạt trắng trợn tin tức đàn ông cầu hoan, Ân Quyết do dự một thoáng, liền chủ động cởi nút áo, đại nghĩa lẫm liệt mở miệng nói: “Đến đi.” Long Sùng Vũ mắc nghẹn, do dự một lát rồi buông Ân Quyết ra, tức giận gầm ghè nằm trở lại. Ân Quyết vốn tưởng Long Sùng Vũ sẽ không bỏ qua cho mình, không ngờ cuối cùng lại phản ứng như thế. Ân Quyết trầm mặc một lát, lập tức đứng dậy định đi. Long Sùng Vũ hồ nghi kéo y lại: “Ngươi đi đâu?” Ân Quyết chán nản nói: “Đi tản bộ?” “Cơm còn chưa ăn tản bộ cái gì?” Long Sùng Vũ kéo y lại ấn lên giường, trong lúc vô ý lại thấy ánh mắt như có hơi ẩm của Ân Quyết, hắn chỉ kinh ngạc một lúc liền vỡ lẽ, vội sáp tới hôn: “Ngươi thật là đòi mạng.” Nói xong, Long Sùng Vũ kéo tay Ân Quyết đưa đến dưới hạ thể mình: “Tự sờ đi.” Ân Quyết giật bắn người bởi nhiệt độ nơi đó, hơi ẩm trong mắt càng thêm nồng. Long Sùng Vũ cưỡng ép *** muốn bùng phát, cố để mình trông không quá đáng sợ: “Bảo bối nhi, ta không khống chế được, chúng ta tạm thời đừng ồn nữa được không?” Ân Quyết ủy khuất gật đầu. Ân Quyết thế này quả thật khiến Long Sùng Vũ đau lòng muốn phát điên, hắn thở dài nói: “Ngươi không biết, mỗi ngày ta đều nghĩ nên làm sao lên giường làm tình với ngươi, mạnh bạo xuyên thẳng vào ngươi, tách chân ngươi, bày thân thể ngươi thành những tư thế mê người, sau đó bắt ngươi khóc rên, gọi tên ta…” Những lời không dễ lọt tai này khiến mắt Ân Quyết nhanh chóng đỏ lên. “Chúng ta có thể thử mập hợp trong phòng tắm hoặc mặt sàn, trên bàn và cả trong xe, nếu ngươi thấy hứng thú, hồi phục nguyên thân cũng…” Long Sùng Vũ chưa nói xong đã bị Ân Quyết bịt miệng, y hoảng loạn thất thố nói: “Sao được chứ!” Long Sùng Vũ cười nói: “Ngươi còn chưa thấy qua nguyên thân của ta đâu, ngươi sẽ thích nó.” Ân Quyết sợ hãi lắc đầu “Cho nên bây giờ ngoan một chút, nếu không…” Long Sùng Vũ thấp giọng uy hiếp, “Nếu không đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi…” Ân Quyết ngây người mở to mắt. “… Thắt thành nút bươm bướm.” Ân Quyết: “=口=!!!!!!!!” Long Sùng Vũ trưng vẻ “ta rất nghiêm túc”. Ân Quyết: “QAQ vậy móng vuốt của ta thì sao?” Long Sùng Vũ cười âm tà: “Cắt bỏ.” Ân Quyết: “TAT…” Long Sùng Vũ nhìn Ân Quyết không đi nữa, trở lại giường nằm. Ân Quyết sờ trán hắn: “Quả nhiên, ngươi bị sốt rồi.” Tối nay Long Sùng Vũ còn có thể đùa với y, nếu không phải bị sốt, quả thật không bình thường. Khó nhằn hệt như người say rượu, đại khái Ân Quyết cũng sợ mình quá mức lạnh nhạt khiến Long Sùng Vũ buồn, cho nên tối nay đặc biệt kiên nhẫn dịu dàng, giống như đang kéo một đứa bé vì bị người lớn phát hiện bí mật quan trọng mà đang một mình thương tâm. Sau khi vào đêm chính là thời kỳ tang thi hoạt động sôi nổi nhất, Long Sùng Vũ nằm không yên, nhất định muốn kéo Ân Quyết ra ngoài tản bộ, họ ra khỏi khu biệt thự, men theo con đường sáng đèn đi về vùng phòng ngự ngoài rìa. Ân Quyết kể lại cho cái tên Long Sùng Vũ đầu óc nóng hổi còn ngang bướng muốn ra ngoài hứng gió lạnh những tin tức nghe được từ chỗ lão thái gia, chẳng hạn như nguồn cung ứng điện, nhân tộc an bài thế nào và công việc tu sửa phòng ngự sau này… Long Sùng Vũ hiếm khi tiếp lời: “Nơi này có cơ sở nông nghiệp, công nghiệp không tính là phát đạt, hải tộc và yêu tộc tuy tụ tập nhưng dù sao số lượng quá ít, muốn phát triển lâu dài vẫn cần đổ ra công sức khá lớn.” “Đại khái cần một chút thời gian.” Ân Quyết gật đầu, “Chúng ta có thể tổ chức đội ngũ đi đến một vài nơi nhân số tập trung nhiều vào ban ngày, tìm kiếm người sống sót, quan trọng nhất là bảo vệ lực lượng hiện tại.” Tang thi trăm vạn cấp tấn công không biết mệt mỏi, đừng nói là người, ngay cả những dị loại không cần ăn uống như họ cũng chịu không nổi, nhân hiện tại mặt trời còn có tác dụng tạm thời hạn chế, phải nắm bắt thời gian làm việc. Lại thêm… Ân Quyết thoáng chút lo lắng thuật lại một vài sự thật: “Ngay cả yêu tộc cũng bị nhiễm, họ còn khó đối phó hơn tang thi, hơn nữa so với ăn nhân tộc, có vẻ họ thích tấn công đồng loại của mình hơn, mấy hôm trước trong huyện đã gặp một vụ tấn công quy mô nhỏ, rõ ràng họ tiến hóa nhanh hơn nhân loại, cũng mạnh hơn nhiều.” Y chỉ vào đầu mình: “Họ biết thức ăn của mình ở đâu, cũng có dục vọng săn bắt con mồi mạnh mẽ, cho dù bây giờ thần trí họ đã không còn rõ ràng…” Ân Quyết ngừng một lát, nhìn Long Sùng Vũ nói: “Ta muốn ở lại đây.” Nửa gương mặt của Long Sùng Vũ đều giấu trong bóng tối, đầu hắn rất choáng, một vài chuyện nhỏ cần phải suy nghĩ rất lâu, mà hắn suy nghĩ càng lâu, thân thể Ân Quyết càng cứng thêm, y sợ cuối cùng Long Sùng Vũ vẫn quyết định phải đi. Thật ra với thực lực của họ, hoàn toàn không cần sống ở nơi tang thi tập trung đông như thành phố W, hoặc nơi bị yêu tộc lây nhiễm lăm le như hổ rình mồi này, trực tiếp vào thanh ngọc cũng là một chọn lựa không tồi, đợi qua mấy trăm năm nữa, nhân gian xây dựng lại sau tai họa, đến lúc đó họ trở ra là được. Nhưng hiện tại, y nói y muốn dấn thân vào biển lửa. Mặt Long Sùng Vũ hơi co giật một chút, đầu hắn đang rất đau: “Ngươi cho rằng tại sao ta lại cùng ngươi tới đây? Lại vì cái gì nguyện ý chịu một gậy đó?” Mắt Ân Quyết dần sáng lên, y nghiêm túc nói: “Là Long quân, ta có trách nhiệm bảo vệ con dân của ta.” Quyền lợi vừa sinh ra đã khác với mọi người đồng nghĩa với trách nhiệm phải gánh càng nhiều. Long Sùng Vũ tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó làm cho tâm trạng không tốt, sắc mặt càng thêm âm u, hắn kéo Ân Quyết bước nhanh về phía trước: “Không muốn nghe.” Ân Quyết mím môi, cố vực dũng khí kéo góc áo hắn nói: “Là chính mình… là Ân Quyết… là… ưm…” Long Sùng Vũ đợi một lúc, nghi hoặc quay đầu: “Sao không nói tiếp?” Ân Quyết lặng lẽ nghiêng đầu không lên tiếng. Long Sùng Vũ quay đầu lại thấp giọng cười mấy tiếng, hắn vốn tưởng hôm nay sẽ là ngày hắn khó gánh nhất, lo lắng nhất, bất an nhất trong mấy chục năm, nhưng không ngờ, lúc này bầu không khí nặng nề lạnh lẽo đó đã dần có xu hướng tan ra, liệu có phải vì sốt cao mà nghe lầm không… Hắn thay Ân Quyết bổ sung hoàn chỉnh: “Là Ân Quyết, ngươi có nghĩa vụ cả đời nghe lệnh chủ nhân, ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ nhân, không cho lừa gạt chủ nhân, không cho bỏ nhà đi, không cho ghét nói chuyện, không cho…” “Nhiều quá.” Ân Quyết nhịn không được cẩn thận ngắt lời. Long Sùng Vũ liếc y một cái: “Không cho ngắt lời.” Ân Quyết: “(⊙x⊙)…” “Là chủ nhân… ta có thể dung túng ngươi thỉnh thoảng làm nũng.” Long Sùng Vũ híp mắt nhìn con đường càng lúc càng uốn khúc phía trước, hắn cảm thấy mình có thể đã chống không nổi nữa, thế là thật sự yên tâm chậm rãi ngã vào người Ân Quyết phía sau. Đăng bởi: admin
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]