Long Sùng Vũ kinh ngạc mất một lúc, dừng bước chắp tay hỏi lại: “Nào có?”
Giữa trán hắn không có lệ khí và sự âm u, gần như khí chất cả người đều khác với ban đêm, thật ra biến hóa rất lớn, chẳng qua vì Ân Quyết chưa từng tiếp xúc thân mật với Long Sùng Vũ như thế vào mấy trăm năm trước, cho nên y nhất thời cũng không xác định được có phải thật sự có vấn đề ở đâu không, kết quả tối hôm qua… Long Sùng Vũ gần như tháo xuống tất cả ngụy trang, lời nói, chuyện làm ra, đều khác biệt với dĩ vãng, thậm chí ngay cả lúc hôn cũng cắn cho y rách da chảy máu.
Cuối cùng vẫn là Ân Quyết không chịu nổi cắn ngược cho Long Sùng Vũ một cái, Long Sùng Vũ mới có chút tỉnh táo, bất đắc dĩ cười cười.
Được rồi, y thừa nhận mình có một chút xíu phẫn hận bất bình vì sự thô bạo và túng dục quá độ đó…
Ân Quyết híp mắt lại, không hề tin tưởng sự vô tội của Long Sùng Vũ lúc này.
“Ánh mắt của cậu vậy là sao hả?” Long Sùng Vũ nhếch môi cười, chút xíu kinh ngạc ban đầu cũng bị che giấu.
Đại khái ai cũng rất khó tiếp nhận tính cách người mình thích có thiếu hụt, hắn ngẫm nghĩ, rồi cam chịu mạnh bạo bóp cằm Ân Quyết, trầm giọng nói: “Nghi ngờ lời tôi?”
Long Sùng Vũ ban ngày muốn giả dạng bộ dáng mình ban đêm không hề khó, thật ra hắn vào ban đêm sở dĩ sẽ như thế, một phần nguyên nhân rất lớn là do ảnh hưởng của ma khí, vốn đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-menh-chu-thanh-long/1287833/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.