Tôi tắt máy, nếu họ biết chuyện lại chạy tới làm ầm lên cả bệnh viện lúc đó tôi càng mệt hơn.
Vết thương nhức lên từng cơn, tôi mệt mỏi nằm xuống giường nghỉ nghơi.
Phó Thiên Dục tay gọt táo cho tôi mà hỏi:
"Phong Tịch năm đó có em có từng yêu tôi không?"
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói rất khẽ:
"Đã từng, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi."
Năm đó khi đang yêu Phó Thiên Dục, tôi vốn rất yêu anh ta chỉ là trong khoảng thời gian đó.
Tôi thật sự không cảm thấy tình yêu từ phía hắn, ngày tôi mất đi bé mèo đã lớn lên cùng tôi.
Chỉ có một mình, tôi gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc.
Nhưng kết quả bằng không, tôi năm đó ở độ tuổi mười mấy.
Tự đối mặt với cái chết của thứ rất quan trọng với bản thân, tôi thật sự đã sụp đổ.
Khi đó tôi tự an ủi bản thân rất nhiều lần, chỉ là khi bắt gặp hắn cùng Cố Ninh Mộng.
Tôi cảm thấy bản thân rất thảm hại, vốn tưởng nụ cười cưng chiều kia của hắn.
Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy, ngay lúc đó tôi mới chợt hiểu ra.
Tôi trong lòng Phó Thiên Dục tôi không có gì đặc biệt, có cũng tốt không có cũng chẳng sao.
Tôi nhắn lời chia tay, lặng lẽ rời khỏi Thượng Hải.
Trốn sang Mỹ một năm, sau đó trở lại Trung Quốc.
Nhưng đó là chuyện của quá khứ, hiện tại tôi không yêu hắn.
Và năm đó hắn cũng chưa từng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lan-nua-kiep-nay-toi-chon-anh/3402168/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.