Chương trước
Chương sau
Quán ăn anh dẫn tôi tới là nơi rất đặc biệt, là nơi quen thuộc trong quãng thời gian vui vẻ ít ỏi của thời cấp ba.

Anh nắm tay tôi bước vào, không gian năm đó cũng không quá thay đổi, chúng tôi chọn một góc rồi ngồi vào.

Tôi nhìn anh sau đó liền cười hỏi: "Sao hôm nay lại dẫn em vào đây?"

Anh cười tươi mà trả lời: "Hôm nay là ngày đặc biệt, muốn ôn lại kỉ niệm cũ."

Nhớ lại thì năm cấp ba nếu tôi không cố chấp theo đuổi Lý Thừa Ngân tự làm mình mất mặt, thì thật sự cũng không có gì tệ.

Năm đó cũng vì hắn bị Bạch Nguyệt Quang bỏ rơi, mới quay đầu cho tôi chút tình thương bố thí, vậy mà tôi đâm đầu đem mọi thứ dâng cho hắn.

Cũng vì vậy mà anh cùng Khải Phong cực kì phản cảm với Lý Thừa Ngân, có một lần hai người họ vì bảo vệ tôi mà đánh anh ta một trận.

Nhưng cũng vì vậy mà tôi giận hai người họ nửa năm, quá khứ tôi rất ngang bướng nên muốn khuyên cũng khuyên không nổi tôi.

Thôi kỉ niệm không tốt đẹp gì, cũng không muốn nhớ. Thật may vì năm tháng đó có hai người bọn họ ở bên cạnh.

Tôi cắt đứt dòng suy nghĩ khi nghe tiếng của anh.

Anh đưa tay gõ nhẹ vào trán tôi: "Suy nghĩ gì mà anh kêu không nghe vậy."

Tôi đưa mắt nhìn anh: "Nhớ lại kỉ niệm năm cấp ba, đáng tiếc năm đó em bị mù."

Chỉ trách bản thân tôi năm đó quá mù quáng, mà đâm đầu vào yêu hắn, một người mà tôi đối với họ không đáng nhắc tên.

Anh nắm lấy tay tôi: "Không đáng nhớ thì cứ quên đi, hiện tại và sau này cuộc đời của em sẻ chỉ liên quan tới Kinh Thế Niên anh."

Tôi hình như cảm động rồi, sao không biết anh cũng có lúc nói ra lời thâm tình như vậy, vừa hay đồ ăn cũng ra.

Bỏ qua chuyện đó vậy, bụng tôi cũng kêu rồi có thực mới vực được đạo, cái gì vui vẻ thì ưu tiên.



Mùi vị ở đây so với năm đó đã thay đổi rất nhiều, nhưng vì đói bụng nên tôi ăn trông rất ngon miệng.

Rất nhanh tôi đã no, tôi lấy tay xoa xoa cái bụng căng lên vì đồ ăn của mình.

Nhìn dáng vẻ này của tôi anh không nhịn được mà cười thành tiếng, tôi có chút xấu hổ: "Cười gì chứ, chê em ăn nhiều sao?"

Anh liền thanh minh: "Không em đánh yêu quá anh không nhịn được, tiền của anh có thể nuôi em cả đời tuyệt đối không dám chê."

Thôi câu biện minh này cũng tạm được, tôi liền nói: "Tha lỗi cho anh lần này vậy."

Anh liền thanh toán, sau đó chúng tôi ra xe đi đến cục dân chính.

Tôi từng nghe nói nam nhân yêu mình thật lòng hay không đến lúc kí tên mới biết được, vừa quay qua định thăm dò anh đã kí xong hoàn tất hết giấy tờ.

Anh ấy sao dứt khoác dữ vậy, tôi còn chưa kịp nghĩ thì anh đã hất tờ giấy về phía tôi, bảo tôi kí vào.

Thôi thì cũng nhanh chóng kí hoàn tất xong thủ tục, từ hôm nay tôi và anh chính thức là vợ chồng mai chúng tôi sẻ thông báo với gia đình để vài tháng nữa làm lễ cưới.

Bước ra từ cục dân chính, bầu trời cũng rất đẹp, lần này kết hôn tình cảm đến từ hai phía không phải như năm đó chỉ có mình tôi thật lòng.

Bước vào xe lúc chúng tôi định ân ái một chút thì có điện thoại, anh phải đi xử lý công việc hình như có chút vấn đề lại phải đi công tác một tuần.

Tôi không nhịn được có chút thở dài: "Vừa đăng ký kết hôn đã phải xa chồng, không có tình người."

Anh yêu chiều mà nắm lấy bàn tay của tôi: "Anh xử lí xong sẻ về, tuyệt đối về sớm hàng ngày sẻ báo cáo cho em."

Dù có chút không nỡ nhưng thôi vậy, tôi về nhà lười biếng một chút vậy.

Vừa về đến nhà tôi đã ngủ một giấc, tỉnh rồi không có anh cũng có chút chán nản nên đã hẹn hội chị em đi chơi một chuyến bung xõa trước khi cưới.

Chúng tôi nhanh chóng chọn được địa điểm, đặt vé máy bay đi liền trong đêm.



Nơi chúng tôi đến là Thượng Hải, dù cũng như Bắc Kinh nhưng đây là nơi bốn chúng tôi thường xuyên đi lại thậm chí còn mua nhà ở cùng mỗi khi đi du lịch.

Đúng là từ lúc trọng sinh, cũng chưa hội ngộ với bọn họ nhân dịp anh đi công tác chúng tôi bung xõa một chuyến.

Tôi thay một bộ quần áo thoải mái sau đó lái xe ra sân bay.

Hình như lâu vậy nhưng chúng tôi vẫn tâm linh tương thông, vừa tới phía sau đã có ba chiếc rolls royce hồng đậu phía dưới.

Đây là bốn chiếc xe chúng tôi lái lúc còn đi học, cả bốn đứa đều thích rolls royce hồng nên đã chọn chiếc này để mua cùng nhau.

Vừa bước xuống xe Lục Trầm Hương không biết từ đâu đã lấy tay ôm ngang eo tôi.

Tôi liền lườm cô ấy một cái: "Làm chị đây giật mình, tao suýt thì đá cho mày một cái."

Không biết từ đâu Tưởng Dã và Miêu Miêu cũng đến đè tôi xuống mà hỏi cung.

Tưởng dã gương mặt chất vấn hỏi tôi: "Đăng kí kết hôn mà cũng không thèm bàn với bọn tao, tao không chấp nhận tên tra nam Lý Thừa Ngân đó."

Miêu Miêu hùa theo: "Đúng vậy mày phải chọn giữa bọn tao và hắn ta, không nếu hàng ngày thấy hắn hạ nhục mày, thì không may có án mạng mất."

Trầm Hương cũng gật gù: "Đúng vậy tuyệt đối không thể là tên đó."

Nhưng cũng do tôi chụp giấy kết hôn nhưng lại giấu tên chú rể mới gây ra cớ sự này.

Tôi liền nhanh chóng giải thích: "Tụi mày yên tâm tuyệt đối không phải hắn, là Kinh Thế Niên trúc mã của tao."

Nghe được tin này bọn họ mới thả tôi ra, lúc này cũng gần tới giờ lên máy bay chúng tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục rồi lên.

Tưởng lên máy bay là thoát được một kiếp, ai ngờ ba cái miệng của bọn họ hỏi liên tục, không cho người khác nghỉ nghơi.

Cuối cùng cũng đến Thượng Hải, chúng tôi di chuyển đến nhà chung tôi mệt mỏi mà nằm vật xuống giường, tra tấn như vậy thật sự không chịu nổi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.