Được Lục Hựu Bạch đỡ đứng dậy, Trình Mộ Nhàn oán trách một câu: "Đám người này cũng thật là, Bệ hạ tới cũng không thông truyền một tiếng".
Lời ngoài của Trình Mộ Nhàn ý là: bản cô nương đá ngươi một cước là không đúng, nhưng đây là do ngươi tự tìm.
Có cô nương nhà ai bất ngờ bị ôm mà không đánh trả?!
Lục Hựu Bạch sao không nghe hiểu ý tứ của Trình Mộ Nhàn, hắn cười dài nói: "Là Trẫm sai".
"Vậy hôm nay Trẫm dẫn khanh đi du ngoạn có được không?".
Trình Mộ Nhàn nhìn sắc trời trên cao, mặt trời đang rất lớn nhưng cũng không phải không thể đi ra ngoài. Nhưng mà-----
Đế Hậu của triều đại này, để đảm bảo an toàn trước ngày đại hôn là không thể tùy ý ra ngoài đi lại. Lục Hựu Bạch thì tốt lắm, lúc trước mời nàng đi du hồ, sau đó là mời nàng vào cung, giờ lại mời nàng ra ngoài du ngoạn. Điều này thật làm người khó hiểu.
Thật ra không chỉ Trình Mộ Nhàn khó hiểu, mà người trong cung bao gồm cả người Thượng thư phủ cũng thấy khó hiểu. Chỉ có Trình An Bác là ít có khó hiểu, theo hắn thấy, đây là vì Bệ hạ thích nữ nhi hắn.
"Nương nương cứ việc ra ngoài chơi đi, chuyện trong phủ tự sẽ có người lo liệu". Trình An Bác cất tiếng nói mới để cho Trình Mộ Nhàn chú ý đến hắn đang đứng ở trong góc.
"Ừ". Trình Mộ Nhàn vừa đồng ý, Lục Hựu Bạch đã hỏi về vết thương trên tay nàng: "Đây là sao? Ai đả thương ngươi?".
Một câu, không khí quanh người như đông cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-vat-cung-trong-hau-cung-cua-cau-hoang-de/193740/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.