"Người của Tầm Dương phủ đi mời Thượng thư phủ?". Trong Cần Chính Điện, Lục Hựu Bạch quay lưng về phía Cao Bình đến truyền tin tức trở về, giọng điệu không tốt. Cao Bình đã ở bên cạnh Lục Hựu Bạch nhiều năm nên biết ý tứ của hắn là gì---- Hiển nhiên, đây là điềm báo Lục Hựu Bạch muốn nổi giận. "Ha ha". Lục Hựu Bạch xoay người, vuốt ve viên hạch đào bằng ngọc trong tay và nói: "Sau khi đại hôn, để Tầm Dương vương trở về đất phong đi. Không có ý chỉ thì không được hồi kinh diện thánh". Tầm Dương vương tuy nói là huynh đệ ruột với Tiên Đế, nhưng đất phong của hắn thật sự không hấp dẫn lắm. Dù sau đó Lục Hựu Bạch khai ân đã thưởng cho hắn một miếng đất phong khác khá tốt, nhưng nếu muốn về Vân đô, vậy không đi đường mất mấy tháng là đừng nghĩ sẽ tới nơi. Cao Bình kinh hãi, càng lúc càng bối rối không hiểu ý của chủ tử: Lúc trước, chính chủ tử là người đã tìm hết lý do để giữ Tầm Dương vương phủ ở lại Vân đô. Hiện tại, người muốn đuổi Tầm Dương vương phủ trở về đất phong cũng vẫn chính là chủ tử. Hắn không dám nói bừa, chỉ dành mang theo nghi hoặc đầy mình rời đi Cần Chính Điện. Lúc ý chỉ ban xuống Tầm Dương vương phủ, Tầm Dương Vương rất vui và cảm thấy rằng mình không cần phải ở lại Vân đô ngày ngày nơm nớp lo sợ nữa. Vẫn là trở lại đất phong của hắn tự tại hơn nhiều. Nhưng, Hàn Chỉ Nhu lại không nghĩ vậy. Ở một khắc khi nghe ý chỉ ban xuống, Hàn Chỉ Nhu ngớ người ra luôn. Thậm chí nàng còn muốn lao ngay vào cung để hỏi rõ ràng Lục Hựu Bạch---- Nhưng nếu nàng thực sự làm vậy, đó sẽ là một chuyện xấu! Vì mặt mũi của mình và mặt mũi của Tầm Dương vương phủ, Hàn Chỉ Nhu không thể không nhịn xuống ngụm khẩu khí này. Hàn Chỉ Nhu hoàn toàn không hiểu, tại sao Lục Hựu Bạch lại đột nhiên thay đổi tính tình như thế? Phải rồi, khẳng định là do nữ nhân Trình Mộ Nhàn kia. Khẳng định là nàng ta đã quyến rũ Lục Hựu Bạch quên mất nàng! Nàng không cho phép điều này xảy ra! Nhanh chóng quay trở lại sân viện của mình, sắc mặt Hàn Chỉ Nhu đanh lại khiến đám người hầu hạ nàng ta không ai dám bước tới. Các nàng sợ mình chọc giận Hàn Chỉ Nhu, rồi lại khiến nàng ta càng không vui. Yên tĩnh ngồi nhấp một ngụm trà, lát sau, Hàn Chỉ Nhu ném cái khăn tay lên bàn giống như đang tính toán chuyện gì đó. Không giống như Tầm Dương vương phủ, khi Trình Mộ Nhàn nghe tin không khỏi run tay làm kim thêu đâm trúng ngón tay. Cẩm Thư thấy vậy liền vội vã chạy đi tìm thuốc bột cầm máu. Thực ra Trình Mộ Nhàn không để tâm lắm, nàng đặt bản thêu sang bên và dùng khăn tay ấn vài lần lên chỗ vết thương, đến khi thấy máu không chảy nữa mới bỏ xuống. Nhưng mà Cẩm Thư vẫn rất khẩn trương như gặp phải đại dịch, nàng ấy cẩn thận bôi thuốc cầm máu lên tay Trình Mộ Nhàn, sau đó băng bó lại. Nhìn một cục trên tay mình, Trình Mộ Nhàn cảm thấy Cẩm Thư dường như đã quá bảo vệ nàng rồi. Nhưng cũng không dễ nói gì, chỉ hỏi một câu về ý chỉ của Lục Hựu Bạch: "Bệ hạ thật sự nói vậy sao? Bảo Tầm Dương Vương và Tầm Dương Vương phi trở lại đất phong của mình sau khi đại hôn kết thúc à?". Cẩm Thư không rõ một tầng ý tứ khác của Trình Mộ Nhàn, đáp: "Vâng, cô nương". "Ồ". Trình Mộ Nhàn đứng lên, đưa tay vỗ nhẹ làn váy rồi chậm rãi di chuyển từ trong nhà ra ngoài sân. Ngoài sân cỏ cây xum xuê, giàn hoa tường vi ban đầu rất lộn xộn giờ cũng đã được chăm sóc gọn gàng lại. Từng đóa từng đóa tường vi đón gió e ấp trông rất sinh động. Trình Mộ Nhàn bước đến ngồi dưới thềm tường vi, có cơn gió thổi qua đưa tới hương hoa tràn ngập. Nàng cũng giống Hàn Chỉ Nhu, đều không hiểu ý của Lục Hựu Bạch là gì. Kiếp trước, Tầm Dương Vương phi tuy rằng không dám làm loạn trong đại hôn của Đế Hậu, nhưng hôm nay xảy ra biến số như thế thì khó mà nói. Khi một người cực kỳ phẫn nộ, là không còn lý trí gì đáng nói cả. Thuận tay ngắt một đóa tường vi cầm trên tay thưởng thức, Trình Mộ Nhàn buồn bực ngán ngẩm về những suy nghĩ của mình. Ở kiếp trước, Hàn Chỉ Nhu vì Lục Hựu Bạch, ngay cả lời nói dối lớn lại nguy hiểm là Tầm Dương Vương và Hoàng Hậu tư thông với nhau cũng dám tung ra cơ mà! Tầm Dương vương ở kiếp trước đúng là đã quay trở về đất phong sau khi đại hôn kết thúc, nhưng Hàn Chỉ Nhu thân là Vương phi lại không cùng hắn cùng nhau trở về. Theo lý mà nói, Vương gia đi tới đất phong thì Vương phi cũng phải đi theo. Nhưng lại cứ trừ ra một ngoại lệ Hàn Chỉ Nhu. Lúc ấy có thể nói là chọc cho đám người trên triều náo động như sôi, tấu chương cứ như bông tuyết bay vào Cần Chính Điện. Chuyện này náo loạn suốt ba năm, cuối cùng Lục Hựu Bạch đưa ra lý do Tầm Dương Vương và Tầm Dương Vương phi có mâu thuẫn. Mà Tầm Dương Vương phi lại một lòng chỉ muốn phụng dưỡng Thái Hậu, lúc này mới đè chuyện đó xuống được. Nghĩ đến Thái Hậu, Trình Mộ Nhàn mới nhớ tới vẫn còn có nhân vật như vậy. Uy Hải Vương phi ban đầu chính là Thái Hậu nương nương hiện tại, khoảng cách thân phận này quả thực rất lớn. Chẳng qua, Uy Hải Vương phi, à không, Thái Hậu nương nương và Uy Hải Vương tình ý sâu nặng. Ở trong vòng ba năm sau khi Uy Hải Vương qua đời, bà chưa từng trở lại Vân đô lần nào. Về sau, là Lục Hựu Bạch đi mời bà về. Nói đi cũng phải nói lại, Thái Hậu là một người khá tốt và là người rất hiểu lý lẽ, ở kiếp trước cũng có rất nhiều lần đã che chở cho nàng. Thời điểm Lục Hựu Bạch muốn phế Hậu, cũng là Thái Hậu lên tiếng ngăn cản mới khiến cho Lục Hựu Bạch nhất thời không thành công. Tuy rằng ở kiếp trước, Thái Hậu nương nương có bảo Tầm Dương Vương phi vào cung phụng dưỡng mình, nhưng khi đó bà không hề biết Tầm Dương Vương phi lại có tâm tư khác với Lục Hựu Bạch. Sau này bà biết được vị Tầm Dương Vương phi nhìn thì hiếu thuận cung kính, nhưng sau lưng lại có tâm tư xấu xa khác. Đó là lý do tại sao Thái Hậu hoàn toàn chán ghét nàng ta và cho người đuổi trở về đất phong cho xong việc. Bây giờ Thái Hậu vẫn chưa trở về, nhưng Trình Mộ Nhàn biết một khi Thái Hậu trở lại, Tầm Dương Vương phi sẽ nhanh chân chạy đến trước mặt bà khoe mẽ nịnh nọt, dỗ đến Thái Hậu đồng ý giữ nàng ta ở lại bên cạnh phụng dưỡng. Tuy nhiên, Lục Hựu Bạch đã hạ chỉ chuyển Tầm Dương vương phủ về lại đất phong, hẳn Hàn Chỉ Nhu sẽ không còn thủ đoạn để ở lại Vân đô đâu nhỉ? Trình Mộ Nhàn cắn môi, đang khi nàng ngẩn người suy nghĩ đủ thứ chuyện, nàng không biết có người đang đứng sau lưng mình. Sau khi Lục Hựu Bạch hạ xong ý chỉ liền nghĩ muốn đi ra ngoài dạo một chút, thực tế là muốn đến Thượng thư phủ một chuyến. Điều này làm cho Trình An Bác đang ỷ ở chỗ mỹ nhân trực tiếp bị dọa cho tỉnh táo. Thấy Trình An Bác, Lục Hựu Bạch lười cùng hắn nói mấy lời hư cấu mà nói thẳng hắn đến tìm Trình Mộ Nhàn. Cũng không cần người thông truyền, yên lặng đi thẳng vào viện của nàng. Trình Mộ Nhàn sau khi suy nghĩ đến xuất thần, ở lúc nàng đứng dậy đột ngột bị người ôm lấy. Phản ứng đầu tiên của Trình Mộ Nhàn là đá vào người phía sau! Lục Hựu Bạch căn bản không nghĩ đến phản ứng của Trình Mộ Nhàn sẽ lớn đến thế, một đá này rơi xuống làm hắn đau trực tiếp buông tay ra. Trình Mộ Nhàn nhân cơ hội xoay người lại muốn cho đối phương thêm một đấm nữa, nhưng khi nàng nhìn thấy nam nhân trong trang phục thiên tử màu vàng sáng----- Hoàng Đế? Lục Hựu Bạch? Vậy là người vừa bị nàng đá là....??? Trình Mộ Nhàn sợ đến mức "bụp bụp" quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ thứ tội, thần thiếp không biết là Bệ hạ". Lục Hựu Bạch là người tập võ nên cũng đau không bao lâu, chẳng qua do đột nhiên bị đá một cước khiến cho chưa kịp phản ứng mà thôi. Giờ thấy Trình Mộ Nhàn hốt hoảng thỉnh tội, hắn lập tức nhanh tay kéo nàng dậy: "Là lỗi của Trẫm đã làm cho khanh sợ". Trình Mộ Nhàn đang quỳ trên mặt đất cảm thấy mình bị ảo giác. Nam nhân trong mắt trong lòng chỉ có trăng sáng của hắn đang nói xin lỗi nàng? Trên thực tế, đâu chỉ có mình Trình Mộ Nhàn mà ngay cả đám ám vệ trong tối cũng rất choáng váng. Bệ hạ của bọn hắn đang xin lỗi Hoàng Hậu nương nương ư?!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]