Chương trước
Chương sau
Trình Mộ Nhàn lúng túng không biết phải nói gì, phải đến khi Thịnh Thái ở bên cạnh đưa cho Lục Hựu Bạch một chiếc khăn tay để lau tay thì bầu không khí mới đỡ đi.
"Có muốn ăn nữa không?". Trình Mộ Nhàn không ngờ Lục Hựu Bạch sẽ nói ra một câu như vậy, nàng nhanh chóng cầm khăn lau miệng rồi nói: "Tạ Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp không cần".
Lục Hựu Bạch nhìn nàng chằm chằm một hồi, chắc chắn rằng nàng đã ăn no rồi thì mới lên tiếng gọi người dọn bàn ăn xuống, còn mình đứng dậy nói: "Bên người trẫm thiếu một người mài mực, hôm nay liền lưu khanh lại làm bạn".
Hả? Trước khi nàng kịp phản ứng, tay nàng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của nam nhân.
Đi ở phía sau Lục Hựu Bạch, Trình Mộ Nhàn cúi đầu không nói một lời. Nam nhân hôm nay mặc một bộ y phục thường ngày, là loại màu sắc rất thanh đạm, mái tóc dài của hắn được vén lên bởi cây trâm ngọc mang đến cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái cho người nhìn.
Vì Trình Mộ Nhàn đang nghĩ vẩn vơ nên không nhận thấy Lục Hựu Bạch đột nhiên dừng bước. Cứ thế, nàng ở phía sau đâm thẳng vào người hắn. Mà Thịnh Thái đang đi theo phía sau hai người nhìn thấy cảnh này gần như trừng rớt tròng mắt.
Ngay trước khi Thịnh Thái muốn tiến lên, Lục Hựu Bạch đã nhanh chóng xoay người lại nhìn Trình Mộ Nhàn hỏi: "Có đau ở đâu không?".
Nàng lắc đầu, bỗng nhiên nhìn thấy cây trâm trên đầu mình lúc này đang nằm trên mặt đất----
Làm thế nào mà tổ tông này lại chạy xuống đất nằm rồi?!!
Trình Mộ Nhàn gấp đến độ chỉ thiếu giơ chân lên chờ chạy, nàng sợ Lục Hựu Bạch sẽ tìm cơ hội tính sổ nàng.
Lục Hựu Bạch ngược lại rất nhẹ nhõm cúi xuống nhặt cây trâm kia lên và thay nàng cài lại lên tóc. Nam nhân kia còn hứng thú nhìn hồi lâu, sau đó khen một câu: "Đeo ở trên tóc khanh, rất xứng đôi".
Trình Mộ Nhàn cho là mình sẽ bị hỏi tội: ???
Vị chủ nhân này đã không có ý tứ tính sổ, vậy Trình Mộ Nhàn dứt khoát thuận theo sườn núi bò xuống: 'Tạ Bệ hạ tán dương".
Lục Hựu Bạch hài lòng nắm lấy tay nhỏ của nàng, sau đó mới rảnh nhìn về phía người tới. Người đến là thị vệ trong cung, cúi đầu đáp rằng Tầm Dương Vương phi đến.
Nghe thấy mấy chữ "Tầm Dương Vương phi", Trình Mộ Nhàn lập tức lên tinh thần. Tầm Dương Vương phi không phải là trăng sáng trong lòng Lục Hựu Bạch đấy sao? Còn về lý do tại sao lại có mặt ở đây ấy à, nàng nghĩ đó là vì Lục Hựu Bạch là tân quân sắp đại hôn, mà Tầm Dương Vương phi chính là người trong Hoàng thất nên người ta đến Vân đô cũng là chuyện bình thường.
Kiếp trước, Trình Mộ Nhàn chưa vào cung trước đó nên cũng không có một màn này.
Đang trong lúc điện quang hỏa thạch, Trình Mộ Nhàn hạ quyết tâm: Nếu vị Tầm Dương Vương phi kia và Hoàng Đế có ý với nhau, vậy nàng sẽ không ngại buông tay.
Về phần sau này đám người hậu cung tranh đấu thế nào, nàng không quan tâm.
Lục Hựu Bạch nghe thị vệ báo có hơi dừng một chút, sau đó hỏi một câu: "Tầm Dương vương có ở đó không?".
"Bẩm bệ hạ, Tầm Dương Vương phi là tự mình đến, nói rằng có chuyện quan trọng muốn thương lượng".
Tầm Dương Vương phi muốn nói chuyện quan trọng gì, Trình Mộ Nhàn không có hứng thú và cũng không muốn đi nghe. Hiện tại nàng chỉ ước gì Lục Hựu Bạch hất bay nàng ra và sà vào lòng trăng sáng của hắn luôn cho rồi. Như vậy, nàng có thể rời khỏi đây sớm hơn.
Ai biết cái tên nam nhân này lại không chơi theo lẽ thường để ra bài, mà trực tiếp từ chối.
"Hôm nay Trẫm muốn bồi bạn với Hoàng Hậu, nếu Vương phi có chuyện quan trọng muốn thương lượng thì để Tầm Dương vương đến nói cho trẫm biết".
Lời này ý là, Dương Vương phi đừng gặp riêng hắn.
Thị vệ không có lắm miệng, nhận lệnh Lục Hựu Bạch lui xuống.
Một màn này thế nhưng làm Trình Mộ Nhàn ngây người luôn. Tình tiết gì đây, rõ ràng là sai sai, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng đã hiểu ra. Khẳng định vì hôm nay có nàng ở đây, cộng thêm ngày đại hôn đã sắp gần rồi, nếu giờ truyền ra ngôn luận giữa tân đế và Vương phi thì đối với Lục Hựu Bạch sẽ là một chuyện cực kỳ bất lợi. Mà cái biểu tình đã hiểu ra của Trình Mộ Nhàn rơi vào mắt Lục Hựu Bạch lại chỉ khiến lòng hắn cười khổ, nhưng không nói gì.
Quên đi, đây là hắn tự làm.
Trong khi Lục Hựu Bạch dắt Trình Mộ Nhàn tản bộ ở trong cung, sắc mặt Tầm Dương Vương phi lại thay đổi khi biết mình bị từ chối.
"Cái đó, đây thực sự là ý chỉ của Bệ hạ sao?".
Thị vệ đáp: "Vâng, Vương phi nương nương".
Nghe vậy, khuôn mặt tinh xảo của Tầm Dương Vương phi đã có phần nứt vỡ. Nàng không vui. Trước đây, chỉ cần nàng tới là Lục Hựu Bạch sẽ mời nàng qua ngay, giờ bị làm sao thế? Có phải vì nữ nhân Trình Mộ Nhàn kia không?
Tầm Dương Vương phi Hàn Chỉ Nhu khựng lại bước chân: Đúng vậy, hẳn là như vậy!
Nàng và Lục Hựu Bạch quen biết nhau đã nhiều năm, sao có thể để xảy ra vấn đề vì một bao cỏ kia cơ chứ?
Hàn Chỉ Nhu leo lên xe ngựa của Vương phủ và yên lặng suy ngẫm. Không sao cả, chỉ cần tâm tư của Lục Hựu Bạch vẫn ở trên người nàng thì sớm muộn gì cũng sẽ là của nàng thôi.
Khoảnh khắc khi biết Lục Hựu Bạch trở thành Hoàng Đế, Hàn Chỉ Nhu nói không hối hận thì là giả. Uy Hải Vương đã chết kia chỉ là một Vương gia không có cảm giác tồn tại gì, thậm chí so ra còn kém cả huynh đệ Tầm Dương Vương của Tiên đế. Cũng bởi vì lý do này nàng mới sẽ gả cho Tầm Dương Vương hơn mình mười lăm tuổi.
Thời điểm Bát Vương của Tây Chiêu nổi dậy, Hàn Chỉ Nhu đã không chỉ một lần nghĩ hoàng vị sẽ rơi xuống đầu Tầm Dương Vương phủ. Nhưng không ngờ, nó lại rơi xuống đầu Uy Hải Vương phủ! Mà tân quân kế vị lại là Lục Hựu Bạch! Vị thế tử không có cảm giác tồn tại gì kia!
May mắn thay, Lục Hựu Bạch vẫn luôn thích nàng dù cho nàng đã gả cho người. Nếu không, sao nhiều năm như vậy rồi mà bên người hắn không có một nữ nhân nào.
Mới đầu nghe nói hắn muốn cưới bao cỏ của Thượng thư phủ làm Hoàng Hậu, nàng còn cho rằng đó chỉ là tin đồn. Nhưng khi Lục Hựu Bạch đến cửa đưa sính lễ, rồi mời Trình Mộ Nhàn du lịch thuyền hoa, rồi ban thưởng số lớn lễ vật thì nàng không thể ngồi yên được nữa. Bởi vậy khi nghe tin, hôm nay Lục Hựu Bạch cao điệu phái người mời Trình Mộ Nhàn vào cung làm bạn, nàng mới tức tốc chạy vào Hoàng cung như lửa cháy lông mày.
Nàng không cho phép trong lòng Lục Hựu Bạch có nữ nhân khác, tâm của Lục Hựu Bạch chỉ có thể là của nàng!
Rõ ràng trước khi hạ sính còn tốt mà.
Ngày đó khi nàng cùng các mệnh phụ khác cùng đến đại điển lễ đăng cơ bái tân quân, Hàn Chỉ Nhu vẫn còn cảm giác được ánh mắt---- cực kỳ nóng bỏng và mê đắm của Lục Hựu Bạch cơ mà. Khi đó, nàng đã từng cảm thấy mình là Hoàng Hậu.
Ai biết lại đột ngột xảy ra chuyện!!!
"Khả năng vì lung lạc đại thần trong triều đi". Hàn Chỉ Nhu tự an ủi mình.
Hàn Chỉ Nhu chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến nam nhân mà nàng cho là của mình, lúc này lại đang rất sốt ruột. Chỉ là không phải vì nàng sốt ruột, mà vì một nữ nhân khác sốt ruột.
Giờ phút này, Trình Mộ Nhàn đúng là đang đứng bên cạnh hắn thay hắn mài mực, nhưng trong lòng Lục Hựu Bạch vẫn luôn không nỡ. Cộng thêm lòng hắn đang rất không yên và lo sợ Trình Mộ Nhàn sẽ hiểu lầm vì chuyện Hàn Chỉ Nhu đã đến đây trước đó. Rốt cuộc, ở Tây Chiêu này làm gì có vị mệnh phụ nào sẽ đi gặp riêng Hoàng Đế chứ? Huống hồ, chuyện giữa hắn và Hàn Chỉ Nhu chỉ cần Trình Mộ Nhàn hữu tâm nghe ngóng là chắc chắn sẽ biết được một hai.
Cũng là trước kia hắn ngốc, nhưng bây giờ sẽ không thế nữa.
Lúc này, hắn chỉ sợ Trình Mộ Nhàn sẽ hiểu lầm hắn thôi. Dù sao, cái cô nương đang mài mực trước mặt hắn này đã từng nói không muốn làm Hoàng Hậu của hắn đấy. Mà nhìn cái dáng vẻ kia, sợ rằng có đến tám phần là biết rồi, phải không?
Lục Hựu Bạch rất muốn giải thích cho Trình Mộ Nhàn nghe chuyện giữa hắn và Hàn Chỉ Nhu, đồng thời muốn bày tỏ cõi lòng của bản thân. Nhưng mà, loại chuyện này nói ra có phải quá hoang đường rồi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.