Trong những ngày xui xẻo nhất của Lạc di nương, một nhóm đồ trang sức do Lục Hựu Bạch sai người làm đã được đưa đến Thượng thư phủ. Sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, Trình Mộ Nhàn đứng ở bên nhìn Cẩm Thư cất kỹ chỗ trang sức đó, lòng lại thầm nghĩ may mà Trình Mộ Đình không có ở đây, không thì lại bắt đầu khóc lóc lần nữa cho xem. Giờ cứ nghĩ lại chuyện lần trước là nàng vẫn không khỏi thấy buồn nôn.
Lạc di nương bây giờ đang bị cấm túc trong sân viện của mình, mà Trình Thượng thư thì đang vui vẻ bên mỹ nhân mới nạp. Hắn làm gì còn sức để quản người cũ là Lạc di nương có khóc hay không?
Thượng thư phủ bây giờ, nghiễm nhiên là thiên hạ của Trình Mộ Nhàn.
Còn về Trình Mộ Đình đang bị nhốt trong từ đường một tháng kia, cũng phải chờ đến lúc nàng đại hôn rồi mới được thả ra.
Ừ, không tệ. Trình Mộ Nhàn cảm thấy, cuối cùng Lục Hựu Bạch cũng làm ra được một chuyện giống người.
Đồ trang sức mới đã có, y phục mới cũng đã làm được vài bộ. Trình Mộ Nhàn không có có định treo chúng lên người mình, nhưng vị đại nhân của Cung cục đến đưa đồ kia lại thi lễ với nàng và nói: "Bệ hạ có khẩu dụ, mời Hoàng hậu nương nương vào cung một lát".
Hả? Lúc này, không chỉ Trình Mộ Nhàn ngây ra, mà là toàn bộ Thượng thư phủ đều kinh hãi.
Dựa theo quy củ, Trình Mộ Nhàn phải chờ sau khi đại hôn mới được gọi một tiếng "Hoàng hậu nương nương", nếu không sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-vat-cung-trong-hau-cung-cua-cau-hoang-de/193736/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.