🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mộ Linh nhìn tên nô tài bị kéo đến, nhanh chóng nhào lên, vừa hét vừa gào: "Ngươi đã nói sẽ không phản bội ta mà!"

Cho đến khi bị hộ vệ cản lại, vẻ độc ác trên mặt cô ta vẫn đáng sợ như thế.

Quản Nhược An ước gì Mộ Linh điên luôn, hoặc cô ta có thể nhanh chóng bị dẫn đi khuất mắt.

Cứ như vậy, mặc dù có Mộ Linh chỉ trích, bà ta cũng có thể biện hộ, nói rằng ả đói quá cắn càn.

"Nếu như chuyện đã xong, Vương gia muốn xử lý Mộ Linh thế nào?" Mộ Dương Trác tự động lên tiếng.

Bách Lý Tiêu Minh nhìn về phía Mộ Du, " Người chịu khổ trong chuyện này không phải bổn vương. E là Mộ viện trưởng hỏi nhầm người rồi."

Lời vừa dứt, gần như tất cả ánh mắt đều chuyển lên người Mộ Du.

Đặc biệt là Quản Nhược An và Mộ Dương Trác. Hai người điều mong y nói bỏ qua chuyện này

Mộ Du lại không như mong ước của bọn họ. Y đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Linh.

"Thế nào, tìm ra được hung phạm là ta rồi, ngươi tính tự mình động thủ à?" Mộ Linh không có nửa điểm ăn năn. Ánh mắt ả nhìn Mộ Du ngàng càng sâu, như muốn moi tim khoét phổi y vậy.

Mộ Du lắc đầu, đôi đồng tử lạnh lùng mà mê hoặc cong lên:"Là ai sai sử cô?"

"Mộ Du!" Mộ Dương Trác phẫn nộ cắt ngang!

Sắc mặt Quản Nhược An đã trắng bệch, Mộ Du muốn gây họa cho bà ta à?

Mộ Du nhìn từng người một lượt, rồi y nói, "Phụ thân, mẫu thân, chẳng lẽ hai người đều không muốn điều tra chân tướng giúp con sao?"

Mộ Dương Trác theo bản năng nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, thấy ông Phật nhăn mày, lão vội nói, "Sao có thể như thế, Du ca nhi, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Nhị bá của con cũng không thể bao che cho Mộ Linh được, chuyện đến đây là dừng được rồi."

Mộ Dương Thái thấy anh mình nói vậy, lão cũng nhanh chóng tỏ rõ lập trường.

"Đúng vậy, Du ca nhi, chúng ta người một nhà, nên hoà thuận vui vẻ với nhau mới đúng."

Quản Nhược An nghe hắn nhắc đến người nhà lại dịu xuống. Bà ta chỉ sai người theo dõi Mộ Linh tưới dầu thôi, sau đó bà cũng lặng lẽ đã báo tin để nô bộc dập lửa kịp thời rồi.

Bà ta vẫn còn chút lương tâm, mấy chuyện kia đâu có liên quan gì đến bà!

Ánh mắt Mộ Du lại chuyển xuống người Mộ Linh.

-Thấy chưa? Người Mộ gia bạc tình như thế. Không lẽ cô còn hi vọng bọn họ sẽ tha cho cô, sẽ để cô sống yên ổn sau chuyện này sao?-

Mộ Linh xem ra cũng hiểu ý y, cô ta cắn cắn môi.

Mộ Du không quan tâm ả nữa, y quay lại chỗ ngồi bên Bách Lý Tiêu Minh.

Nếu Mộ Linh không có chứng cứ, cô ta chẳng thể hạ bệ được Quản Nhược An.

Nhưng...... y không tin, Mộ Linh sẽ nhẫn tâm với chính mình như thế!

Cũng sẽ bao dung với Mộ phủ như thế.

"Chờ chút đã!"

Mộ Linh hét lên, làm mọi người ở đây giật bắn mình.

"Ta có......" chứng cứ!

Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xuất hiện. Tên nô bộc làm nhân chứng quẫy đạp lung tung rồi thoát khỏi kềm kẹp.

Hắn đụng ngã Mộ Linh, sau đó rút từ ống tay áo ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh vào trái tim Mộ Linh!

"Hự" một tiếng, chấm dứt lời Mộ Ling định nói.

"Bảo vệ Vương gia!" Mộ Dương Trác phản ứng rất nhanh, "Bắt lấy hắn!"

Binh hoang mã loạn bên dưới, Mộ Du trên ghế bị Bách Lý Tiêu Minh ôm ghì trong cơ ngực hắn.

Mộ Linh đã té xuống trên mặt đất, cô ta nhìn về phía Mộ Du, đột nhiên bật cười.

Mộ Du quay sang Mộ Linh, ngơ ngẩn nhìn sự sống trong ánh mắt cô ta từ từ tan rã.

Mộ Linh chết rồi. Trong nháy mắt bị bắt, gã nô bộc kia đã cắn lưỡi tự tử.

"Vương gia, ngài xem chuyện này?" Mộ Dương Trác ăn nói khép nép. Nhưng đáy mắt gã vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững không quan tâm.

Bách Lý Tiêu Minh định trả lời. Hắn lại phát hiện cục bột đang ôm trong người hơi bất thường.

"Du Nhi ơi?" Bách Lý Tiêu Minh gọi vài lần, phát hiện Mộ Du vẫn nhìn trừng trừng vào Mộ Linh gục dưới đất.

Hắn không quan tâm Mộ Dương Trác nữa. Một tay che mắt Mộ Du lại, vùi mặt y vào ngực mình. Sau đó hắn bế xốc y lên, bước nhanh ra ngoài.

Mộ Dương Trác chạy theo bước chân hắn, lại phát hiện Bách Lý Tiêu Minh căn bản không đi về Vãn Phong Uyển, hắn đang đi ra cửa lớn kìa.

"Vương gia!"

Bách Lý Tiêu Minh dừng lại, lạnh mặt nói với lão, " Y thuật của phủ y trong Vương phủ tốt hơn chỗ của ông, cũng thích hợp xem bệnh cho Du ca nhi."

"Vương gia, thế này không hợp quy củ!"

"Bổn vương chính là quy củ!" Bách Lý Tiêu Minh gọi "Gỗ Đầu", hắn ta lập tức chặn ngang Mộ Dương Trác.

Đến lúc bước lên xe ngựa, dường như Mộ Du vẫn chưa hồi thần. Y gắt gao nắm chặt y phục của Bách Lý Tiêu Minh. Tựa như muốn nắm lại cọng rơm cứu mạng cuối cùng!

Mộ Linh có thể chết, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không chết thế này!

Bách Lý Tiêu Minh thở dài một hơi. Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ Mộ Du, vừa vuốt vừa ôm y chặt hơn.

Qua một hồi lâu, Mộ Du mới mở miệng: "Ta cứ về Vương phủ với Vương gia như thế, có ổn không?

Bách Lý Tiêu Minh nhìn y. Rốt cuộc em ấy cũng tỉnh táo lại rồi.

"Em là Vương phi của bổn vương. Bổn vương chỉ đưa em về nhà xem bệnh thôi, có gì mà không được?"

Không đợi Mộ Du cẩn thận hỏi lại, hắn lại nói: "Không bằng thế này nhé, sau khi xong chuyện Nghi Nam thì chúng ta thành thân, thế nào?"

Mộ Du mở to hai mắt nhìn, y lắp bắp nói: "Thành, thành thân?"

Bách Lý Tiêu Minh gật đầu, "Để em ở Mộ phủ thì bổn vương chẳng yên tâm đâu nhé. Tốt nhất vẫn nên để em trong tầm mắt ta."

Mộ Du thấy vẻ bỡn cợt trong mắt hắn, y biết hắn vẫn còn đang giận đây mà!

Mộ Du không hiểu. Người bị thương là y, y cũng không sai khiến tùy tùng của hắn. Rốt cuộc là Bách Lý Tiêu Minh giận gì chứ?

"Có đồng ý không?"

Bách Lý Tiêu Minh đỡ tay Mộ Du lên cao ngang eo, sau đó nhẹ nhàng vỗ.

Mộ Du tức khắc cứng đờ. Nhìn tư thế của bọn họ xem, y lập tức vung chân lên đẩy.

Đáng tiếc, Mộ Du quên là mình đang ở trên xe rồi.

Vì thế cả người y đều nghiêng ngả.

Cũng may Bách Lý Tiêu Minh kịp thời kéo y lại, bá đạo lôi người về ôm rịt trong cơ ngực.

"Đừng quậy nào, muốn cũng đến, không muốn cũng phải đến."

Mộ Du: "......"

Đứa trẻ ngoan như y quậy khi nào thế?

Mộ Du không dám nhúc nhích miếng nào, vành tai đỏ đến muốn nhỏ máu.

Vốn dĩ là y muốn tìm hệ thống tư vấn cho, dời chút lực chú ý cũng được. Nhưng y gọi rất lâu mà nó không đáp lại.

Mộ Du nhíu mày, hệ thống đã một ngày một đêm không online. Trước kia lúc nào nó cũng chúc y ngủ ngon một lần rồi mới offline, nhưng bây giờ......

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Mộ Du có chút lo lắng.

"Nghic cái gì thế, đến nơi rồi." Giọng nói Bách Lý Tiêu Minh thình lình vang lên.

Thấy Mộ Du vẫn ngồi im, Bách Lý Tiêu Minh dứt khoát ôm y ra ngoài.

Mộ Du sợ bị nhìn thấy, y vội rúc đầu vào tà áo giả làm đà điểu.

Bách Lý Tiêu Minh buồn cười khì một tiếng, tiêu sái sải bước vào trong.

Thấy cơi ngục trước mắt chấn động vì cười, cả người Mộ Du đều không ổn.

Mặt càng đỏ hơn vừa nãy.

Vào vương phủ, Bách Lý Tiêu Minh nói với quản sự đang đứng chờ: "Phúc bá, ông gọi Khương Thành Phong đến đây nhé."

Phúc bá cười tủm tỉm gật đầu, ông tò mò nhìn nhúm tóc tròn trong người hắn: "Đây là Vương phi nhỉ."

Mộ Du: "!!!"

Y vẫn chưa thành thân đâu đấy nhá!

Ai mà ngờ đâu, trên đỉnh đầu y lại vang lên tiếng trả lời, "Đúng rồi, ông đi mau nhé!"

"Tốt quá, lão nô đi ngay đây!" Phúc bá nhanh chân lẹ tay chạy đi.

Mộ Du tò mò ló mắt ra ngoài, y chọc chọc cơ ngực cứng như đá của Bách Lý Tiêu Minh, "Vương gia, chuyện này không thể nói bậy đâu đấy."

Bách Lý Tiêu Minh đang bước đi hơi dừng lại, nhưng lúc này đã vào nội viện, hai nha hoàn canh cửa cũng rất thức thời mở cổng cho họ.

Đẩy ngã người xuống nệm mềm, Bách Lý Tiêu Minh mới hỏi: "Phụ hoàng đã hạ chỉ rồi đấy. Em cũng đồng ý rồi mà, sau khi đi Nghi Nam về chúng ta sẽ thành thân. Em xem xem, ta đã nói bậy khi nào chứ?"

Mộ Du: "......"

Y đồng ý lúc nào chứ?

"Em thành thân với bản vương rất là hời đấy."

Mộ Du rũ mắt, từ trước đến nay y vẫn không muốn vì lợi ích quá nhiều.

Chỉ là bọn họ như vậy,... rất không hợp quy củ.

Bách Lý Tiêu Minh như đi guốc trong bụng y. Hắn nhìn y chằm chặp, nhấn mạnh từng chữ: "Bổn vương vẫn luôn là người không quan tâm mấy thứ quy củ đó, rõ chưa?"

Cảm giác cường đại đánh úp. Mộ Du không muốn hiểu thì cũng phải giả vờ hiểu.

Y gật đầu như gà con mổ thóc.

Bách Lý Tiêu Minh rất vừa lòng, hắn xoa đầu Mộ Du sau đó nhìn hướng ra ngoài, mới nói: "Trước kia Phúc bá ở trong cung hầu hạ mẫu hậu. Lúc bổn vương xuất cung tiến phủ thì ông ấy cũng đi theo bổn vương. Nếu em có cần gì thì cứ việc tìm hắn nhé."

Mộ Du lại gật đầu, sau đó y hỏi: "Trước đây...Phúc bá là công công?"

Bách Lý Tiêu Minh đồng ý, "Sau khi mẫu hậu qua đời thì ông ấy cũng không làm tổng quản nữa."

Mộ Du lập tức hiểu ra. Vị trí của Phúc bá trong lòng hoàng đế cũng nặng như Từ công công.

Đúng lúc này, trước cửa xuất hiện hai bóng người.

Một ông lão tóc đã hoa râm, đang bị Phúc bá kéo lảo đảo mấy cái.

Ông quơ tay dọa đánh, nhưng không đập xuống Phúc bá, "Gấp gấp gấp, gấp cái con khỉ! Chẳng phải Vương gia lại bị thương à!"

Phúc bá đánh gãy lời của ông lão: "Người bị thương là Vương phi cơ!"

"Úy, vậy phải nhanh lên chứ!"

Mộ Du: "......"

Hai ông già nhìn thấy Bách Lý Tiêu Minh cũng không thèm hành lễ, đặc biệt là ông lão tóc bạc kia.

"Vương phi đúng không, gọi ta là Khương Bá được rồi."

Nói xong, ông định bắt mạch cho y ngay.

Bách Lý Tiêu Minh lập tức cản lại. Hắn híp mắt, tia lửa nóng bỏng văng tứ tung.

Khương Thành Phong dựng râu trừng mắt, "Một chút dáng vẻ đáng yêu lúc trước của ngươi mất hết rồi!"

Nói xong, Khương Bá lập tức xắn tay áo, tự hồ muốn sống mái một trận với Bách Lý Tiêu Minh.

Phúc Bá vội vàng đứng ra cản, "Khám bệnh quan trọng hơn này, khám bệnh quan trọng!"

Phúc Bá lấy ra một chiếc khăn lụa nhỏ, phủ lên cổ tay Mộ Du, "Đủ quy tắc."

Mộ Du lập tức sáng tỏ, để ông chỉnh khăn xong, Bách Lý Tiêu Minh mới vừa lòng xích ra một bên.

Khương Thành Phong hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc bắt mạch. Nhưng thần sắc của lão mỗi lúc một khó coi, hàng lông mày bạc cũng chậm rãi nhăn thành con sâu.

"Vương phi, gần một năm nay ngài có thường xuyên ăn thứ gì đó không?"

Mộ Du lắc đầu. Từ khi y trọng sinh trở về, mỗi lần ăn cái gì đó, y đều nhờ hệ thống cẩn thận kiểm tra lại một lần.

Không lần nào thức ăn có độc hết.

"Có chuyện gì sao?" Sắc mặt Bách Lý Tiêu Minh trầm trọng.

Khương Bá lắc lắc đầu, "Ta còn phải lại xác nhận lại vài lần nữa, Vương phi cũng bị thương rồi, chi bằng cậu ở lại trong phủ luôn nhé?"

Mộ Du không rõ nguyên do, y nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh.

Hắn ta lập tức gật đầu, "Ừm."

"Ngày mai lão sẽ đến bắt mạch tiếp, nhưng ta cần Vương phi đây cho lão một ít máu."

Mộ Du nghe người bên phải gọi Vương phi, bên trái cũng Vương phi, bị hành đến đầu óc choáng váng. Lúc Khương Bá nhắc chuyện phải lấy máu, y mới đồng tình.

Khương Thành Phong cùng Phúc bá đi rồi. Bách Lý Tiêu Minh cầm lấy bàn tay bị trích máu của y, cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc cao lên.

"Vương gia, mấy vết thương của ta sắp lành hết luôn rồi."

Bách Lý Tiêu Minh mặt không đổi sắc buông tay y ra, "Em đến thì cũng đến rồi. Bên Mộ phủ ta đã đánh tiếng trước, cứ ngoan ngoãn mà ở đây đi."

Mộ Du trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Như vậy thì có phải hơi bất lợi cho Vương gia không?"

Vạn nhất tin đồn Minh Vương cường thủ hào đoạt dân "nam" lan khắp kinh thành, tội của y sẽ to lắm luôn ấy.

"Nhanh như vậy đã quên lời bổn vương nói rồi à?" Bách Lý Tiêu Minh xoa véo hai má Mộ Du.

Mộ Du: "...... Không quên đâu mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.