Ngự y đi rồi, Bách Lý Tiêu Minh mới tống cổ hết bọn Mộc Nguyệt ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại Mộ Du và Bách Lý Tiêu Minh. Yên tĩnh hơn, không khí cũng đình trệ, hai người càng ngồi càng thấy mất tự nhiên.
Mộ Du cố gắng giấu vè mặt ủ rũ của mình, hỏi hắn: "Sao ngài lại tới đây?"
Bách Lý Tiêu Minh giơ tay véo má y, "Mấy lời ta dạy em ấy, quên hết rồi sao?"
Mộ Du nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì chứ?"
Bách Lý Tiêu Minh tỏ vẻ vô tội chỉ bàn tay bị trầy của y, "Thương địch một ngàn tự hại tám trăm là hành vi ngu ngốc nhất, đúng mà nhỉ?"
Mộ Du: "......"
Nếu không phải y ngại khoảng cách thân phận của mình với hắn, y thật sự muốn đánh người. Mộ Du hít sâu một hơi, "Ta tự biết nắm chắc."
"Nắm chắc ư, là kiểu tự để mình hôn mê trong đám cháy? Nếu không phải Song Hỉ kịp thời xông vào, em có đảm bảo sau khi ngất đi mình sẽ bình an vô sự không?" Ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh tràn đầy sự nghiêm túc.
Đương nhiên, còn có vài phần trách cứ.
Mộ Du lại lần nữa cúi đầu, cố gắng nhịn không cho cái miệng phản bác.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn thấy sự thay đổi nhỏ này, hắn nghĩ rằng y đang ủy khuất.
"Ta chỉ là lo lắng em, không phải mắng em mà." Bách Lý Tiêu Minh thở dài một hơi, lại hỏi, " Có biết người hại em là ai không nào?"
Mộ Du tự động xem nhẹ nửa câu đầu hắn nói, y gật đầu, nói: "Ừm, ta đoán đằng sau Mộ Linh có người chỉ điểm. Hẳn là Quản Nhược An cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền."
Bách Lý Tiêu Minh gật đầu. Còn tốt, làm hắn tưởng vợ yêu bị ngốc luôn rồi chứ.
"Hôm nay bổn vương sẽ làm chủ cho em. Lấy lại công đạo, trừng trị ác nhân."
Mộ Du muốn cự tuyệt, đây vốn dĩ là việc nhà họ. Chắc chắn Mộ Dương Trác không hy vọng sẽ bị truyền ra ngoài.
Nếu Bách Lý Tiêu Minh tham dự, tính chất đã thay đổi mất rồi.
Bất quá Bách Lý Tiêu Minh không cho y cơ hội từ chối, ngược lại hắn hỏi sang việc khác: "Không lâu nữa là bổn vương phải đến Nghi Nam rồi."
-Nếu em còn muốn đi với bản vương thì phải giải quyết chuyện này cho xong đấy.-
Cách nhanh nhất là để hắn chống lưng cho.
Mộ Du mở to hai mắt nhìn, không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
Y trầm ngâm hai giây, hỏi: "Ngài có thể nói cho ta biết không, tại sao lại phải đi sớm như vậy?"
"Nói cho em cũng chẳng sao, ở Nghi Nam phát hiện mỏ ngọc."
"Quặng ngọc sao?" Mộ Du hơi nghi hoặc, phát hiện ngọc quặng cũng không phải chuyện nhỏ.
Bách Lý Tiêu Minh gật đầu, "Chuyện này vẫn còn là tin mật trong triều. Trước mắt thì chỉ có bổn vương, hoàng huynh nè, với lão phụ hoàng biết thôi."
Hắn muốn xuất phát đi Nghi Nam, căn bản không thể lặng lẽ giấu được Bách Lý Tông Thân, chỉ đành bẩm báo đúng sự thật vậy.
Nhưng Bách Lý Tông Thân muốn Nhị hoàng tử lập công, để hắn đi là điều không thể.
Chuyến đi này, chỉ e là sẽ không thuận lợi.
Nghĩ đến đây, Bách Lý Tiêu Minh nhìn thẳng vào mắt Mộ Du nói: "Nghĩ kỹ rồi sao? Lần đi Nghi Nam này sẽ không an toàn chút nào. Em muốn theo bổn vương, nhưng phải chịu khổ lắm đó."
Mộ Du lắc đầu, rồi y lại gật đầu kiên định nói: "Ta không sợ, ta muốn đi."
Đến đây Bách Lý Tiêu Minh mới cười, "Yên tâm, chỉ cần bổn vương còn sống, ta nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn."
Mộ Du bị nụ cười tỏa nắng của hắn làm lóa mắt, nhất thời quên trả lời.
Có quả Minh Vương núi to thế này, Mộ Dương Trác bị giám sát cực kỳ chặt chẽ, chẳng bao lâu đã tra lên đầu Mộ Linh.
Song Hỉ đã bị sai đi chăm sóc Mộ Du, nhưng ai cũng nghĩ cậu ta vẫn là người của Mộ Dương Trác.
Bách Lý Tiêu Minh cũng thế.
Chẳng mấy chốc, hắn và Mộ Du đã được mời đến đại sảnh.
Vẻ mệt mỏi trên mặt Mộ Du khó có thể che giấu. Bách Lý Tiêu Minh thập phần dung túng y, đỡ y đi, trải nệm trên ghế dựa vững chắc xong, hắn mới dìu Mộ Du ngồi xuống.
Ai không biết còn tưởng Mộ Du đang bệnh sắp không dậy nổi.
Kiểu bệnh chuẩn bị vào quan tài hít đất á.
Mộ Dương Trác muốn để Bách Lý Tiêu Minh ngồi trên ghế chủ vị, Bách Lý Tiêu Minh lấy lý do muốn ngồi bên chăm sóc Mộ Du, hắn từ chối.
Mộ Dương Trác bất đắc dĩ, đành phải ngồi lên hàng trên, sai người lôi Mộ Linh đến.
Vì nghe tin Mộ Linh bị gọi đi, toàn bộ gia đình Mộ Dương Thái đều chạy vội đến xem.
"Đại ca, sao lại thế này?" Mộ Dương Thái xông vào sảnh, trực tiếp hỏi.
Mộ Dương Trác liếc sang bên cạnh, lúc này ông ta mới nhìn thấy Bách Lý Tiêu Minh, lão vội vàng chắp tay: "Thảo dân bái kiến Minh Vương."
Nghe vậy, Bách Lý Tiêu Minh híp mắt: "Mộ Linh là con gái của ngươi?"
Mộ Dương Thái hơi nhục nhã, thái dương toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mộ Chính và Mộ Triệt theo sau lão vào trong, hai cu cậu lập tức hiểu thế nào gọi là sự áp bách.
Cả đám phu nhân Triệu thị cũng sợ đến trắng mặt.
Nhìn bộ dạng kia, có vẻ như đang sợ bị liên lụy.
Hai tay Mộ Dương Thái run cầm cập: "Hồi bẩm Vương gia, Mộ Linh đúng là nữ nhi của thảo dân, không biết đã xảy ra chuyện gì với nó ạ?"
Bách Lý Tiêu Minh cong môi cười, nhìn về phía Mộ Dương Trác: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta hi vọng Mộ viện trưởng có thể tường thuật lại một lần cho hắn nghe."
Mộ Du khẽ cười. Khi còn trẻ, Mộ Dương Trác thích nhất là chơi thúc cúc*, bây giờ lão bi đá trúng thế này, không biết có cay không nhỉ.
Thúc cúc: Một loại hình giải trí tương tự như bóng đá bây giờ
Mẫu thân của Mộ Linh, Chu di nương nhất thời kích động. Bà quỳ thụp xuống vừa khóc vừa hỏi: "Không biết tiểu nữ phạm sai điều gì, ta xin Vương gia thương mà xử nhẹ cho nó."
Mộ Dương Trác vội ra hiệu với đệ đệ, sai người kéo Chu di nương ra ngoài.
Nếu lỡ chọc giận gì lão Sát thần này, e là ngày tháng sau Mộ phủ chẳng còn êm đẹp nữa.
Mộ Dương Thái hiểu ra, lập tức bảo nha hoàn Cốc Vũ: "Thân thể Chu di nương không thoải mái, ngươi còn không mau đỡ Chu di nương lui xuống!"
Cốc Vũ bị ánh mắt sắc bén của Mộ Dương Thái dọa sợ. Cô lôi kéo khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng dẫn được người đi.
Bách Lý Tiêu Minh giống như đang xem trò xiếc khôi hài. Mộ Linh còn chưa đến, chuyện vẫn chưa điều tra gì hết. Đám người Mộ gia này vội chạy cho khỏi họa hay sao?
Thật đúng là có một phong cách rất riêng mà.
Hắn chạm vào tay Mộ Du, nhẹ nhàng xoa nắp lòng bàn tay y.
Mộ Du có đám người nhà xấu tính đến vậy làm Bách Lý Tiêu Minh có hơi lo lắng.
Mộ Du nhìn hắn một cái, nhưng y không rút tay về.
Mộ phủ luôn luôn như thế. Lúc muốn vứt bỏ một thứ vô dụng thì họ lúc nào cũng dứt khoát.
Y đã sớm được chứng nghiệm rồi.
Vừa đúng lúc này, Mộ Linh bị đưa vào đại sảnh.
Cô ta sợ hãi nhìn ngó xung quanh, đến khi thấy rõ Mộ Dương Thái thì đỏ mắt, chuẩn bị khóc nấc.
"Mộ Linh, Trận lửa hôm qua là con đốt, đúng không?" Mộ Dương Trác nhìn thẳng vào mắt Mộ Linh.
Nghe được lời này, sắc mặt Mộ Dương Thái biến đổi.
Nhớ đến sắc lửa hôm qua, Mộ Du ốm yếu. Ông ta ngay lập tức đứng lên tát vào mặt Mộ Linh: "Sao con lại hồ đồ vậy hả! Dù vi phụ có phạt con đến từ đường thì sao!Con không thể nào giày xéo từ đường thành ra như vậy chứ!"
Mộ Du híp híp mắt, Mộ Dương Thái đây là muốn bảo vệ Mộ Linh?
Ngày hôm qua nhiều người chứng kiến đến vậy, đều biết Mộ Du bị phạt đến từ đường. Làm thế nào mà Mộ Linh không rõ được?
Đáng tiếc, Mộ Dương Thái có tâm muốn bảo vệ, mà cũng không biết con gái cưng của hắn có cảm kích hay không.
Mặt Mộ Linh sưng lên, cô ta không thể tin tưởng nhìn Mộ Dương Trác, rõ ràng là chưa có chứng cứ gì hết mà!
Dựa vào cái gì mà cha mình lại không tin mình!
Vì cô ta không phải nam tử sao?
"Cha, sao ông có thể bất công đến vậy hả! Một câu giải thích cũng không thèm nghe đã đánh ta sao?"
Cô ta chỉ vào Mộ Chính, Mộ Triệt, "Chì vì ta là nữ nhi sao?"
"Nếu người hôm nay đổi lại thành đại ca hay nhị ca. Người có đánh bọn họ mà không phân xanh đỏ trắng đen như ta không?"
Mộ Dương Thái bực đến nói không nên lời. Nếu Mộ Dương Trác vẫn chưa có bằng chứng thì lão sẽ không hỏi thẳng như vậy.
Lão sẽ ép cung, tra xem hôm qua ngươi đã đi đâu vào thời gian đó.
Không ngờ, chứng cứ rành rành trước mặt mà Mộ Linh còn muốn xảo biện.
Cho nó một con đường sống, nó lại một hai phải nhảy vào hố dung nham.
Mộ Dương Thái hận rèn sắt không thành thép. Trong nháy mắt, lão như già đi mười mấy tuổi.
"Đại ca, huynh tra đi, dù kết quả thế nào thì đệ cũng chịu."(( Muốn cú mà báo quá trời báo nên thôi ông m kệ luôn))
Nói xong, ông nhìn Mộ Linh thật lâu, sau đó mới rời đi
Mộ Dương Trác tiếp tục truy vấn: "Mộ Linh, vì sao phải phóng hỏa thiêu từ đường, ngươi có biết, Du ca nhi hôm qua liền ở từ đường!"
Mộ Linh hung tợn nhìn cha mình. Cô ta liếc đôi mắt sắc lẹm về phía Mộ Dương Trác, nhìn như nhìn ác nhân.
Đột nhiên, cô ta nổi điên hét: "Đúng là ta muốn thiêu chết hắn đó!Không phải các người luôn tò mò vì sao à! Bởi vì bà ta! Bà ấy nói cho ta! Chỉ cần ta thiêu chết Mộ Du, vị trí Vương phi sẽ là của ta!"
Mộ Linh không chút do dự chỉ hướng về phía Quản Nhược An.
"Ngươi nói bậy!" Quản Nhược An sắp tức chết mất! Rõ ràng bà ta có làm gì đâu!
"Lão gia, thiếp không có! Ngài tin thiếp đi mà! Sao mà thiếp có thể nhẫn tâm hại Du ca nhi được!"
Mộ Linh mặc kệ bà ta chen ngang, cô tiếp tục phát tiết những ủy khuất phải chịu trước đây: "Sao mà bà không nhẫn tâm cho được hả! Bà mắng Mộ Du là tiện nhân, bà thắp nhang cầu khẩn y có thể gả cho mèo chó ven đường, để y khỏi chặn đường vinh quang của con trai bà đấy!"
"Bà khinh thường thứ nữ như ta. Dù ta muốn làm gì thì cũng phải xem sắc mặt của bà hết!"
Khóe mắt Mộ Linh như nứt ra, cô ta ước gì mình có thể chọc giận Minh Vương, để cả Mộ phủ chôn cùng với cô.
Mộ Du nhìn cô, y như nhớ ra dáng vẻ mình kiếp trước.
Mộ Linh còn có thể kéo Quản Nhược An xuống nước. Nhưng, lúc đó y chẳng thể làm gì cả.
Chỉ sợ, đến lúc chết, mọi người cũng chẳng đoái hoài đến y.
Bách Lý Tiêu Minh thấy Mộ Du không được khỏe, hắn quay sang nhìn Mộ Dương Trác: "Mộ viện trưởng, lần săn thú trước đó, bổn vương nhớ là Mộ phu nhân rất có thành kiến với Mộ Du."
Nói cách khác, nếu là Quản Nhược An xúi giục thì hoàn toàn có khả năng!
Mộ Dương Trác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ánh mắt nhìn về phía Mộ Linh càng thêm không tốt.
Mộ Dương Thái cũng bị bất ngờ, ông không biết Mộ Linh sẽ nói như vậy. Nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ, lão chỉ có thể nhìn về phía Mộ Dương Trác.
Quản Nhược An nghe Bách Lý Tiêu Minh nói, bà ta vội vàng quỳ xuống đất, "Vương gia, lão gia, sao thiếp có thể hại Du ca nhi được, rõ ràng là Mộ Linh vu hãm thiếp mà!"
"Du ca nhi, con nói giúp mẫu thân một câu đi! Làm sao mf mẹ có thể hại con được!" Quản Nhược An như cầu cứu nhìn về phía Mộ Du, hy vọng y có thể giải thích rõ ràng giúp bà.
Mộ Du làm bộ không nhìn thấy, dứt khoát nhắm hai mắt lại cho bớt phiền.
Bách Lý Tiêu Minh nheo mắt, "Mộ viện trưởng, nếu ông đã không thể điều tra. Bổn vương chỉ đành đi báo quan thôi."
"Trăm triệu lần không thể!" Sao Mộ Dương Trác có thể đồng ý báo quan. Cứ như vậy, không phải tất cả mọi người điều biết ở Mộ phủ gà bay có chạy sao!
-Tuyệt đối không được.-
Mộ Dương Thái tiếp lời: "Vương gia, đây là việc nhà thôi mà, hay là bỏ đi."
Triệu thị đột nhiên đứng lên nói: "Vương gia, Linh nhi tuổi nhỏ vô tri, nó chỉ đùa giỡn với ca ca một chút."
Bách Lý Tiêu Minh cười lạnh: "Nếu đã như vậy, không bằng bổn vương đưa Mộ Chính, Mộ Triệt vào phòng để Mộ Du đùa giỡn tí. Bà thấy thế nào?"
Triệu thị lập tức trắng mặt, "Nhưng......"
Mộ Dương Trác còn chút bình tĩnh, lão nhanh chóng sai người đưa nhân chứng lên. Trong đó có Song Hỉ.
"Song Hỉ, ngươi để lại tình hình tối qua đi."
"Dạ." Song Hỉ gật đầu, sau đó nói: "Ban đầu, lão gia sai tiểu nhân đi thăm Du thiếu gia. Lúc ấy tiểu nhân nhìn thấy nô tài của Linh tiểu thư lén lút ở trong viện, không biết hắn đã làm gì!"
"Tiểu nhân lúc ấy cũng không để ở trong lòng. Nhưng đến giờ tý, tiểu nhân mới thấy ánh lửa."
"Chuyện sau đó lão gia cũng biết."
Mộ Dương Trác gật đầu: "Mộ Linh, tên nô tài kia ép cung đã hai ra ngươi, hắn nói chuyện là do ngươi sai sử!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]