Chương trước
Chương sau
Edit: alicegills

Mộ Linh bị tát bất ngờ nên đơ ra, ả vừa định nhào tới đánh lại, dư quang thoáng nhìn đã thấy Quản Nhược An đang đi sang cùng Lâm phu nhân.

Cô ta lập tức giả vờ ủy khuất, nước mắt chảy dài mà nói với Lâm Thư: "Lâm tiểu thư, cô vũ nhục người khác như thế là không đúng, mặc dù tỷ tỷ ta có sai thì cô cũng không nên đổ tội lên đầu Mộ gia, càng không nên bất kính hỗn láo như thế, cô không được vô lễ với thúc bá thím của ta!"

Không đợi Lâm Thư phản bác, cô ta đã nói tiếp: "Huống chi, tội bôi nhọ hoàng thất đáng bị chém đầu!"

Câu trước, ả nói cho Quản Nhược An nghe, câu sau, là nói cho mọi người cùng nghe.

Quả nhiên, cô ta vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đã thay đổi sắc mặt.

Mộ Hân mặc dù có sai, nhưng ả là trắc phi hoàng thất.

Hơn nữa, ai dám buộc tội tam hoàng tử ban ngày ban mặt giở trò đồi bại cơ chứ, cùng lắm thì được giải thích là bọn họ huynh tình muội nguyện thôi.

Câu Lâm Thư vừa nói, hình như đã đắc tội người ta thật rồi.

Các tiểu thư nhốn nháo chỉ chú ý đến chuyện khinh nhục hoàng thất, họ căn bản không phát hiện Mộ Linh đã "vu oan giá họa" từ câu trước rồi.

Quản Nhược An giận ra mặt, nếu Lâm Thư chỉ là nhằm vào Mộ Linh, con nít không biết thì bà ta nhịn.

Nhưng khi đụng đến Mộ gia cơ à, không có cửa đâu!

"Lâm phu nhân dạy con gái mát tay thật, nó dám bôi nhọ cả hoàng thất đấy mà!"

Lâm phu nhân biến sắc, bà bước lên túm lấy Lâm Thư, "Thư Nhi nè, mặc dù con có thích tam hoàng tử thì cũng không nên gây chuyện thị phi thế."

- Con trẻ không cố ý vũ nhục cả lò nhà bà đâu, nó chỉ ghen tị tí thôi mà -

- Dám lấy tình yêu ra làm lá chắn cho thủ đoạn dơ bẩn ấy, là ta cũng nuốt không trôi cái lời giải thích này đó -

"Thư Nhi nói không lựa lời, còn mong mọi người bỏ qua cho." Lâm phu nhân nhìn về phía Quản Nhược An, "Hôm nay là hoàng yến bệ hạ tổ chức, nếu làm lớn chuyện này, chỉ e là tất cả mọi người đều bị liên lụy."

Lúc này, đám khuê nữ hóng chuyện trong Ngự Hoa Viên mới phản ứng lại.

Họ đang đứng trong hoàng cung, không phải trên đường cái.

Họ đang ở cái nơi mà sơ suất một chút thôi, sẽ lập tức rơi đầu.

Nghĩ đến đây, mặt ai nấy cũng trắng bệch, họ vội vàng tìm cách cáo từ đi mất.

Nhìn vẻ gấp gáp của đám khuê nữ ấy, cứ như họ sợ phiền phức quấn thân.

"Lâm phu nhân ăn nói cũng rất khéo nhỉ, nhẹ nhàng bâng quơ mấy câu là đã lừa gạt cho qua vụ này rồi."

Quản Nhược An nhìn thoáng qua mặt Mộ Linh, tuy cô ta có bất mãn trong lòng, nhưng cũng chỉ biết chịu đựng.

Lâm phu nhân buông Lâm Thư ra, bà cau mày nói: "So ra thì ta cũng còn kém xa Mộ phu nhân, dù sao...... ta cũng không có đứa thứ nữ dám trèo cao nào."

"Bà!"

Hai người chỉa mũi kiếm vào nhau, chỉ vì đây là hoàng cung, mới ẩn nhẫn không xông lên đánh lộn.

Mộ Du vui vẻ núp sau núi giả, xem xiếc khỉ xong rồi, y liền đi làm việc chính với Bách Lý Tiêu Minh.

Y vẫn chưa quên mình còn chuyện cần tính sổ với Lâm Thư đâu nhá.

Nhưng...... Mộc Nguyệt đã làm chuyện đó xong chưa nhỉ? Nếu rồi thì tại sao Lâm Thư còn ở đây, lại gây chuyện với Mộ Linh nữa chứ?

Mộ Du nhíu mày, đột nhiên nghe người bên cạnh nói: "Mộc Nguyệt chưa kịp hành động, Lâm Thư với Mộ Linh đã bắt đầu làm loạn rồi."

Nói cách khác, Mộc Nguyệt căn bản không có cơ hội giả truyền tin tức của tam hoàng tử đưa cho cô ta.

"Vậy cô ấy đâu rồi?"

Bách Lý Tiêu Minh cười: "Nếu bên Lâm Thư đã bết bát thế này rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ chỗ Bách Lý Nghiệp cũng được."

Mộ Du gật đầu, nhưng y lại nhớ ra một vấn đề: "Có Lâm phu nhân ở bên cạnh, làm sao Lâm Thư có thể đi phó ước đây?"

Mẹ con bọn họ bám nhau như keo dính chó, bỏ lỡ cơ hội ra tay lần này, lần sau lại phải đơn lẻ hành động, vậy cũng quá khó rồi.

"Yên tâm, bổn vương có nhiều diệu kế lắm đó, ta sẽ giúp em mà."

Thấy vẻ chắc chắn của Bách Lý Tiêu Minh, Mộ Du không khỏi tò mò: "Diệu kế gì thế ạ?"

"Chờ hai canh giờ nữa là em sẽ biết."

Bách Lý Tiêu Minh càng không nói, Mộ Du càng tò mò.

Nhưng y không cạy nổi miệng cái tên này, tức chết người ta mà, y đành ăn gian hỏi hệ thống.

Mộ Du:[ Ngươi biết Bách Lý Tiêu Minh đang tính toán gì không?]

Hệ thống ra dẻ tổng tài ngạo kiều:[ Đương nhiên là tui biết rồi! Nhưng mà......còn lâu tui mới nói cho cậu biết!]

Mộ Du:[......]

- Cái đồ hệ thống cùi này nhận ai làm ký chủ thế hả?-

Nếu không phải y biết Bách Lý Tiêu Minh không thể nói chuyện với hệ thống, y sẽ hoài nghi, liệu hệ thống có hoàn toàn nghe theo lời Bách Lý Tiêu Minh không.

Yến hội đã bắt đầu từ lúc giữa trưa, buổi chiều còn tổ chức thi đá cầu.

Mục đích là để các vị công tử hoàng tử thi thố với nhau, còn có thể kéo gần quan hệ với một số thần"tử".

Bách Lý Tiêu Minh luôn không thích chơi mấy hoạt động nhàm chán này, hắn liền kéo Mộ Du đi hóng chuyện vui.

Mộ Du do dự nhìn thoáng qua sân cầu, không thấy tam hoàng tử.

...

Sắc mặt Bách Lý Tông Thân trầm lại, lão sai Từ công công dẫn nô bộc đi tìm người.

Mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo, lão không thể mất thể diện vì thằng lão tam đó được.

Ánh mắt lướt qua Trịnh Nham Cảnh, ông ta nhìn về phía phán quan công công. Công công đó lập tức hiểu ý, ông ta muốn để Trịnh Nham Cảnh lên đấu thay tam hoàng tử đây mà.

Sợ đám thần tử bó tay bó chân, Thái Tử và nhị hoàng tử cùng vào trận trổ tài.

Trước khi rời đi, Mộ Du nhìn thoáng qua cái kẻ đang ngồi trên đài cao kia.

Long bào vàng rực, khí chất uy nghiêm, cho dù lão cười lên cũng lộ vẻ áp bức.

Mộ Du thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn theo đuôi Bách Lý Tiêu Minh.

Hoàng cung có một cung điện riêng cho đại thần và nữ quyến nghỉ ngơi, nam tử ở bên tả viện, nữ tử thì ở hữu viện.

Mộ Du đi theo Bách Lý Tiêu Minh, đi vào phía bên phải thiên điện.

Y vừa đúng lúc chạm mặt Mộc Nguyệt đang nhẹ nhàng đóng cửa rồi vọt ra.

Như cảm nhận được gì đó, Mộc Nguyệt liền quay mặt sang nhìn hai người. Cô thấy Minh Vương giơ tay lên, làm một động tác, liền hiểu ý, vội rời khỏi nơi này.

Họ lẩn vào một góc khuất, chỉ lát sau, Bách Lý Nghiệp hớt hải chạy vội vào phòng.

Theo kế hoạch của y, đáng ra Bách Lý Nghiệp không nên quang minh chính đại vì nữ sắc bỏ cuộc thi đấu mới đúng.

Một bên là hoàng uy, một bên là nữ nhân, gã không nên không biết nặng nhẹ thế chứ.

Mà xem dáng vẻ của gã, chắc gã đã biết người bên trong là ai rồi.

Mộ Du nghi hoặc nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, y muốn hắn cho mình một đáp án.

Bách Lý Tiêu Minh chưa cho y cơ hội hỏi, hắn đã ôm lấy y, nhảy cái vèo lên nóc cung điện.

Được trải nghiệm cảm giác bay còn chưa hết sợ, nhưng mấy âm thanh khó nói cứ truyền đến từ căn phòng bên dưới làm y cứng đơ.

Thế này là bắt đầu rồi đó hả?

Mấy thủ vệ của Bách Lý Nghiệp đã bị chính gã đuổi đi, thế lại càng tiện cho bọn họ.

Bách Lý Tiêu Minh gỡ một miếng ngói nhà xuống, hắn đưa mắt nhìn vào bên trong.

Mộ Du cũng muốn nhìn xem, nhưng y lại bị Bách Lý Tiêu Minh bịt kín mắt.

"Bẩn đấy, em đừng nhìn."

Mộ Du chớp chớp mắt, nếu bẩn thì sao ngươi lại xem?

Bách Lý Tiêu Minh ho khan một tiếng, bắt lấy y, rồi hắn nhún chân nhảy lên một cành cây cao.

Vừa đáp xuống, hắn như bị bỏng mà vội rút bàn tay vừa che mắt Mộ Du lại.

Bách Lý Tiêu Minh bất động thanh sắc giấu bàn tay sau vạt áo dài, thầm vuốt ve đầu ngón tay, phảng phất như nhịp rung động vừa rồi là ảo giác.

Lông mi dài xinh xinh như chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hắn, cớ sao tim hắn lại ngứa ran thế này.

Mộ Du sợ bị ngã xuống, y đành phải nắm chặt y phục Bách Lý Tiêu Minh.

Dù sao hai người cũng tiếp xúc thân mật như vậy nhiều rồi, y cũng không để ý mình đã đến gần hắn hơn.

Hệ thống nhồi cho y cả đống truyện luyện tinh thần thép rồi, giờ lại gặp phải cao nhân.

"Vương gia còn chưa nói cho ta mà, ngài đang dùng cách gì vậy."

Bách Lý Tiêu Minh dần bình tĩnh lại, thấy Mộ Du nắm chặt vạt áo mình. Hắn dứt khoát duỗi tay, ôm người trong mộng vào ngực, miệng không quên giải thích: "Thế này an toàn hơn."

Mộ Du ngớ người nhưng vẫn gật đầu.

Bách Lý Tiêu Minh yêu chết vẻ mặt này của y, hắn muốn véo quá đi. Nhưng lại sợ người ta giận, hắn liền nói chính sự.

"Bổn vương chỉ——sai người vô ý tiết lộ với hắn, để nhị hoàng tử thắng nhất trong trận đá cầu, gã sẽ xin phụ hoàng chỉ hôn cho mình với tiểu thư nhà Binh Bộ thượng thư."

"Thật sao? Đơn giản đến thế?" Mộ Du kinh ngạc, "Vậy nếu gã thua...?"

Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên cười lạnh: "Lão già sẽ tặng quà an ủi, tứ hôn thôi."

Nói cách khác, dù thắng hay thua, nhị hoàng tử đều sẽ kết duyên với chi nữ Binh Bộ thượng thư, kết cục đã định.

Cũng khó trách Bách Lý Nghiệp sốt ruột đến thế.

Gã ta là đồ tham lam, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi.

Một bên hứa miệng, muốn mượn sức Lâm gia, một bên lại đổi phương pháp, muốn các thế gia tiếp tục tung cành oliu với mình.

Mộ Du mơ hồ nghĩ, nếu cô nương bên trong thật sự là chi nữ của Binh Bộ thượng thư, chỉ sợ là cô ấy còn phải chịu tội câu dẫn hoàng tử.

Bách Lý Nghiệp chắc chắn sẽ ra mặt cầu tình, xin cưới cô vào cửa, lại còn nhận đủ danh tiếng tốt.

Nhưng...... Mộ Du nghi hoặc hỏi: "Gã không sợ mình bị bệ hạ phạt sao? Vắng mặt trong cuộc thi đá cầu, dù sao cũng gây tổn hại danh dự hoàng thất."

Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày cười: "Bách Lý Nghiệp tìm đủ lý do, hắn sai người nói với phụ hoàng. Thân thể hắn không được khỏe, cần về tẩm điện nghỉ ngơi. Nhưng nô tài đó đang trên đường đi thì bị ta cản lại rồi."

Đầy không phải lần đầu Mộ Du phát hiện cái tên này bụng đầy ý xấu. Nhưng lần này, y lại cảm thấy thoải mái.

Nghĩ đến cảnh Bách Lý Nghiệp bị phạt thôi, y đã không nhịn được mà vui vẻ rồi.

"Đúng rồi, hôn sự kia thì sao? Không phải ngươi lừa hắn, là bệ hạ thật sự định làm vậy à?"

Bách Lý Tiêu Minh gật đầu.

Có thể thấy, tâm của hoàng đế đặt trật chỗ thế nào. Mộ Du không hiểu, cùng là con của mình, vì sao bệ hạ lại thương yêu nhị hoàng tử đến thế?

Chẳng lẽ mẫu tộc của nhị hoàng tử không có dã tâm hay sao?

Bách Lý Tiêu Minh vừa định giải thích. Đột nhiên có một đống âm thanh hỗn tạp truyền đến.

Hắn vỗ lưng Mộ Du, thì ra là Mộ Linh với Quản Nhược An.

Trên bộ y phục rườm rà củaQuản Nhược An, không biết đã dính cái thứ quỷ gì. Thoạt nhìn hơi giống c*t, làm y cảm thấy tởm chết.

"Đây cũng là do ngươi làm hả?" Mộ Du dùng khẩu hình nói với Bách Lý Tiêu Minh.

Hắn nuốt nước miếng, chiếc môi hồng nộn nhẹ nhàng khép mở, quả thực...... quá dụ hoặc quyến rũ rồi......

Huống chi, cả người Mộ Du đều nằm trong lòng ngực hắn.

Vị Minh Vương luôn sống vì lý trí, tại giây phút này, hắn đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Hắn chỉ hy vọng mình có thể kéo dài thời khắc này mãi mãi, đừng bao giờ tỉnh lại.

Thở mạnh một hơi, hắn đưa Mộ Du đến một chỗ đất bằng.

Hệ thống cười sằng sặc, Mộ Du không thể hiểu được, y hỏi hệ thống có "chuyện gì hay" thế, hệ thống lập tức giả chết luôn.

Mộ Du bất đắc dĩ, đành phải tập trung xem đám người Quản Nhược An.

Chỉ thấy nô tỳ Xuân Hoa, Thu Nguyệt cùng đẩy mạnh cửa ra. Hai cô đều cúi đầu, không chú ý đến chuyện xảy ra bên trong. Quản Nhược An vừa dẫn Mộ Linh bước vào vài giây, đột nhiên có một tiếng thét chói tai truyền đến.

"Áaaaaaa!"

Vì ở trong viện, tiếng thét cứ văng vẳng bên tai. Cái giọng lớn cỡ này thì cách xa mười dặm cũng nghe được.

Vừa lúc, Từ công công đang tìm tam hoàng tử đang ở gần đó, ông mang theo rất nhiều thị vệ cùng đi tìm.

Nghe tiếng thét chói tai, ông vội vàng đuổi lại đây.

Trong phòng, thứ mùi hương kinh tởm dâm dục tỏa ra nồng nặc, huân người ta đến mức mặt đỏ tai hồng.

Hai người vừa làm chuyện xằng bậy đã tỉnh lại, Bách Lý Nghiệp vừa nhìn thấy Lâm Thư đã sửng sốt. hắn vội đẩy mạnh cô ta sang một bên.

"Sao lại là ngươi!"

"Điện hạ, không phải là chàng bảo ta lừa mẫu thân đi rồi tới đây ong bướm với chàng sao?"

Có tiểu thư thích xem đá cầu thì chắc chắn cũng có người không thích. Đương nhiên, ai cũng không ngại xem náo nhiệt. Vì thế, trong chốc lát, toàn bộ cửa thiên điện đã chật ních người.

Từ công công vội vàng quát thị vệ đứng đằng sau: "Mau, mau đi bẩm báo cho bệ hạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.