Y né tránh ánh mắt hắn, theo bản năng nhìn về phía khác, nào ngờ lại bất chợt chạm mặt với "Thế tử".
Người kia hình như hơi kinh ngạc một chút, nhưng lại nhanh chóng che giấu, vòng tay lễ độ cúi đầu chào Mộ Du.
Mộ Du chớp mắt, cái tên nào đó ngồi bên cạnh vô tình mở miệng:"Hắn đâu còn nhớ ân cứu mạng của em nữa đâu."
Giọng đặc mùi chua, lại cực kỳ âm dương quái khí.
Mộ Du không biểu cảm nhìn lại hắn: "Ta nhớ là là mình đã bán hắn cho Vương gia rồi cơ mà, nếu hắn muốn tìm ân nhân cứu mạng thì hẳn là nên gặp Vương gia mới đúng."
Nói tới đây, Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên hỏi: " Ngọc bội ta cho em đâu?"
"Ngọc bội?" Mộ Du nhíu mày.
Bách Lý Tiêu Minh híp híp mắt, kia là miếng ngọc bội duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn, bà bảo hắn rằng, chờ hắn có người mình thích, hay tặng nó cho người ấy.
Khi đó, hắn bị ma sai quỷ khiến ấm đầu tặng y, xong việc mới nhớ ra, hắn cũng không đòi lại, nhưng coi Mộ Du kìa......
Hắn hừ lạnh một tiếng, đen mặt hỏi: "Lần trước em còn đòi tiền của bản vương, vậy nên ta mới thế chấp miếng ngọc ở chỗ em một lát. Nói, em tặng cho ai rồi đúng không?"
Mộ Du "Ơ" một tiếng, nhớ ra mọi chuyện.( Đọc truyện ở Wattpad alicegills)
Nhưng giờ y không có cách nào bảo hệ thống lấy đồ ra chứng minh, đành phải nói: " Đồ của Vương gia thì sao ta dám tặng người khác, nó đang được cất giữ trong một nơi vô cùng đặc biệt."
À thì, ở trong không gian hệ thống cũng tính là đặc biệt nhỉ.
"Thật sao?" Bách Lý Tiêu Minh cười nhẹ, hiển nhiên hắn đã bị Mộ Du lừa sắp sướng lên tiên rồi.
Nhưng mình đâu có muốn tha cho em ấy dễ vậy được, "Nếu đã như thế, tại sao khi ta hỏi thì em lại quên nó mất?"
Mộ Du ngụy biện: "Đương nhiên là vật đó quá trân quý, ta không dám để lung tung bên ngoài nên nhất thời không nhớ ra."
Bách Lý Tiêu Minh không mặn không nhạt "À" một tiếng.
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm, vầy là tin rồi nhỉ?
Vừa lúc này, các khuê nữ đã khoe hết tài, Bách Lý Tông Thân bảo mọi người cứ tùy ý, còn lão thì bỏ đi một mạch.
Cả sảnh tiệc như ngựa thoát cương mà hò hét ăn uống linh đình, chủ đề đặc biệt xoay quanh Nhị hoàng tử, cả đám ruồi bọ nịnh nọt lấy lòng, nhìn là thấy ngứa con mắt.
"Thế tử lại đây kìa." Mộ Du vỗ vỗ cánh tay Bách Lý Tiêu Minh.
"Tham kiến Vương gia, Vương phi an......" Trịnh Nham Cảnh cung kính cúi chào, nhưng khi nhìn thoáng qua Mộ Du, ánh mắt lại ẩn chứa gì đó khác lạ.
Mộ Du bị kêu như thế quá xấu hổ, y vô thố nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh.
Nỗi buồn lo sầu thúi óc nãy giờ của hắn bỗng tan biến hết. Quả nhiên là Mộ Du thích hắn mà!
Bằng không thì sao y lại ỷ lại với mình như thế?
"Đứng lên đi." Bách Lý Tiêu Minh nhìn qua hắn, ánh mắt từ soi mói đánh giá biến thành suy nghĩ sâu xa,"Mấy thằng cu trong phủ An Nhạc hầu thương vong vô số, có thể thấy là năm nay An Nhạc hầu hơi đen nhỉ!"
Trong đôi mắt lạnh lùng của Trịnh Nham Cẩn thoáng hiện ý cười "Vương gia nói không sai! Phụ thân ta già mà ông ta còn sung sức lắm, hẳn là lão có thể cày cuốc thêm được vài đứa đệ đệ cho ta đấy."
Mộ Du nghe bọn hắn nói chuyện, nhớ lời giới thiệu vừa rồi của Bách Lý Tiêu Minh, kết hợp với dáng vẻ lần đầu mình gặp Trịnh Nham Cảnh, y mơ hồ đã đoán được đại khái.
Đại để là Bách Lý Tiêu Minh đang giúp Trịnh Nham Cảnh trở về An Nhạc hầu phủ, nhìn thế tử như vậy, hẳn là hắn sẽ không chịu dễ dàng nhận tổ quy tông đến thế.
Mối liên quan giữa bọn hắn chỉ là hợp tác thôi.
Có một điều Mộ Du không biết, Bách Lý Tiêu Minh nhận ngọc bội bên phủ An Nhạc hầu, cho nên lần đầu tiên hắn nhìn thấy thế tử kia, hắn đã đoán ra thận phận của người này.
Sau, hắn vứt người ta vào hầu phủ là xong, rồi cũng lười đến quản.
Nhưng hắn mặc kệ, hắn cũng không cần Trịnh Nham Cảnh nhớ ân cứu mạng gì.
Cho nên mới tạo nên cục diện bây giờ.
Lúc này, Thái Tử đứng cách đó không xa, lâu lâu cứ nhìn sang bên này, hình như y muốn nói gì đó với Bách Lý Tiêu Minh.
Mộ Du nhìn thấy y trước, cậu đẩy đẩy cánh tay Minh vương, "Thái Tử tìm ngươi kìa."
Bách Lý Tiêu Minh quay qua nhìn, hắn trầm ngâm hai giây, rồi dặn dò Mộ Du: "Đừng chạy lung tung đó nhé, lát nữa bổn vương đến tìm em."
Mộ Du gật đầu.
Minh Vương vừa đi, không khí âm trầm xung quanh cuối cùng cũng được hâm nóng lên lại.
Lúc này Mộ Du không để ý hắn đổi cách xưng hô nữa, y lắc đầu nói: "Ngươi không cần cảm tạ ta, hôm đó ta chỉ đi mua nô bộc thôi, vừa lúc cảm thấy ngươi thuận mắt nên mua về. Huống chi, khi ta đưa ngươi cho Minh Vương thì vẫn nhận tiền của hắn đàng hoàng."
Trịnh Nham Cảnh sửng sốt, hiển nhiên hắn không nghĩ tới, chuyện mình biết chưa chắc là đúng sự thật.
Nhưng nếu không có Mộ Du " thấy hắn thuận mắt", chỉ sợ hắn đã sớm bỏ mạng từ lâu.
"Ta nhớ rồi."
Mộ Du chớp chớp mắt, ý hắn là sẽ nhớ ân tình Minh Vương cho, xong sẵn tiện ghi công cho mình hả?
Nhưng lúc trước y chưa từng nghe đến cái tên Trịnh Nham Cảnh này, y chỉ biết thế tử Hầu phủ hình như là thứ tử của An Nhạc hầu thôi.
Vì y đã trở về, nên mới khiến mọi chuyện bị thay đổi thế sao.
Giờ y là Vương phi của Minh Vương rồi, hai người không nên dính líu quá nhiều, Mộ Du nhớ ra mình còn có việc, y liền cáo từ.
Lủi đến một góc khuất, y nghĩ đến lời Bách Lý Tiêu Minh hứa sẽ đòi lại công đạo cho y.
Tính thời gian, chắc là hắn nói chuyện với Thái Tử sắp xong rồi nhỉ.
Mộ Du hỏi hệ thống:[ Lâm Thư đang ở đâu vậy?]
Hệ thống:[ Cô ta theo người nhà đến Ngự Hoa Viên ngắm bông rồi.]
Nói xong, hệ thống lại cảm thấy tò mò:[ Cậu không muốn tìm Bách Lý Nghiệp hả?]
Mộ Du: [ Hồi nãy ta đã sai người theo dõi hắn rồi.]
Y đích thân để ý hắn để làm gì, y rảnh lắm à.
Lần này tới, Mộ Du có mang theo cô tỳ nữ thông minh cẩn trọng Mộc Nguyệt, khi Minh Vương ở cạnh y, nàng vẫn luôn ẩn nấp trong đám nha hoàn đông đúc bên kia. Lúc này, chỉ còn lại một mình Mộ Du, nàng lập tức liền tìm tới.
"Chủ tử." Mộc Nguyệt lén lút nhìn tứ phía.
Các loại cây cối trong cung được chăm sóc rất tốt, nhìn thì có vẻ cứng cáp đấy, nhưng thực tế thì nó khá lùn, khó nấp.
Mộ Du với Mộc Nguyệt đứng sau một cái cây, thân hình cả hai đều thiên gầy, vậy nên chủ tớ bọn họ mới núp ở đây được.
Mộ Du gật gật đầu, " Cô biết tam hoàng tử định đi đâu không?"
"Chi nữ Binh Bộ thượng thư dẫn đầu các tiểu thư sang Ngự Hoa Viên chơi rồi ạ, tam hoàng tử cố ý muốn lấy việc liên hôn đi mượn sức các quan viên." Mộc Nguyệt đè thấp thanh âm.
Tuy rằng nơi này không có người, nhưng trong hoàng cung, cô không thể không phòng.
Mộ Du gật gật đầu, bên ngoài Binh Bộ thượng thư giả vờ thuận theo nhị hoàng tử, cơ mà ông là phe Thái Tử mà.
Bách Lý Nghiệp so ra còn không bằng hạt bụi trên giày Thái Tử. Một không tài, ít nhất thì nhị hoàng tử vẫn còn lão đế chống lưng, nhưng hắn không có nốt. Hai không quyền, đương nhiên cái quyền quản binh chỉ để làm màu chứ không dùng được.
Cho nên Bách Lý Nghiệp mới muốn tư thông với nữ nhi nhà Thượng thư, lấy hồi môn của cô duy trì thế lực.
Nhưng, theo hiểu biết của Mộ Du. Binh Bộ thượng thư luôn luôn lấy đại cục làm trọng, dù là đứa con cưng nhất của ông ta có gả cho Bách Lý Nghiệp thì ông ta cũng sẽ không, ừm...... dốc túi tương trợ.
"Mộc Nguyệt, cô nghĩ cách nhé, truyền lời với Lâm Thư là tam hoàng tử đang ở Thiên điện chờ cô."
Mộc Nguyệt gật gật đầu, nhanh chóng lẩn đi không chút dấu vết.
Còn làm sao để đào ra một tam hoàng tử chờ sẵn, y đã có cách rồi.
Mộ Du bước ra từ sau thân cây, vừa lúc đối diện với một đôi mắt sâu hun hút.
Mộ Du hết cả hồn, sao Bách Lý Tiêu Minh lại ở đây? Hắn ở đây nghe bao lâu rồi?
Y nhìn kỹ lại, hình như còn một vị Thái Tử đứng sau hắn nữa, mặt của y kiểu......có rất nhiều điều muốn nói.
Trong lòng Mộ Du lộp bộp một chút, đoạn y vừa đối thoại với Mộc Nguyệt chắc là vẫn chưa bị nghe thấy nhỉ?
Y siết chặt tay, giả vờ trấn định thỉnh an.(Đọc truyện ở Wattpad alicegills)
"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Minh Vương điện hạ."
Thái Tử đột nhiên bật cười, y vỗ bẹp bẹp lên vai Bách Lý Tiêu Minh rồi tung tăng bỏ đi.
Trước khi đi còn không quên trêu chọc: "Vương phi này của đệ đúng là không phải dạng vừa."
Bách Lý Tiêu Minh híp mắt lại, hắn nói với Mộ Du: "Em còn không qua đây?"
Mộ Du không tình nguyện nhích sang, y âm thầm mắng hệ thống té tát: [ Đừng nói gì hết, ta biết ngươi thấy bọn họ rồi, bọn họ ở ngay kế bên ta, sao ngươi không nói cho ta biết hả?]
Hệ thống đang offline, còn lâu nó mới thừa nhận là mình cố ý nhá.
Hoàng cung lớn như vậy, nơi nơi đều là tai mắt của lão đế, tuy Mộ Du có thể nhờ nó xóa sạch chứng cứ, nhưng tóm lại thì cũng không quá an toàn.
Có Minh Vương với anh Thái Tử hỗ trợ, cậu ta có thể chill chill hơn mà.
Mộ Du không nghe hệ thống đáp trả, y lại âm thầm mắng nó vài câu.
"Không phải là ta bảo em ngồi yên chờ ta sao?" Bách Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm y khá lâu rồi, hắn thấy người ta vẫn đứng bất động cách xa mình một mét, bèn dứt khoát kéo y lại rồi ôm chầm y vào ngực.
"Trốn cái gì mà trốn, hả?"
Mộ Du không còn quan tâm đến khoảng cách ái muội của bọn họ nữa, y ngẩng đầu khẩn trương hỏi hắn: "Vừa rồi...... Các ngươi đều nghe thấy sao?"
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày: " Không thì sao?"
Mộ Du nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, hắn định làm đồng phạm mưu sát hoàng tử đương triều hay sao?
Thái Tử đã biết rồi, có khi nào hắn sẽ bẩm báo với hoàng đế không?
Cũng không đúng, Thái Tử muốn đối phó với tam hoàng tử mà.
Bách Lý Tiêu Minh thấy sắc mặt y thay đổi mấy lần, hắn tức giận nói: "Bây giờ em thấy hậu quả chưa hả?"
Mộ Du nuốt nước miếng cái ực, y muốn giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào.
Địch ý của y đối với tam hoàng tử có lý do quá mơ hồ. Dù sao thì, y cũng không thể nói là y mơ thấy Mộ Dương Trác gả mình cho Bách Lý Nghiệp, sau đó y mới bắt đầu ghi thù hắn nhỉ?
Vốn tưởng rằng Bách Lý Tiêu Minh sẽ buộc y nói thật, không ngờ người này lại tự đánh trống lảng: "Trong hoàng cung nơi nơi đều là tai mắt kẻ thù, nếu không có bổn vương với Thái tử kèm em nãy giờ thì mấy trò mèo đó của em đã truyền đến tai lão rồi."
Mộ Du không để bụng lắm, hệ thống nói nơi này an toàn tuyệt đối, vậy nên y mới chờ Mộc Nguyệt ở đây.
Nhưng nghĩ lại, đến cả Thái Tử với Bách Lý Tiêu Minh cũng có thể nghe lỏm được, y lại cảm thấy Bách Lý Tiêu Minh nói rất đúng.
Y dễ chịu gật đầu, "Ta biết rồi."
Bách Lý Tiêu Minh thấy y ngoan ngoan đến như thế, tay hắn bắt đầu mất khống chế nhéo mặt y.
Mộ Du cứng người, tức khắc phản ứng lại, y vẫn đang còn vùi mặt vào lòng Bách Lý Tiêu Minh, y đỏ mặt vội rời khỏi cái ôm ấm áp ấy, ấp a ấp úng không biết nên nói gì.
Bách Lý Tiêu Minh bắt lấy bàn tay y, "Đi thôi, bổn vương dẫn em đi xem kịch hay nhé."
Mộ Du "Ò" một tiếng, con mồi đã ngoan ngoãn đi theo thợ săn mất rồi.
...(Đọc truyện ở Wattpad alicegills)
Đến nơi, Mộ Du mới ngợ ra, cái thứ "kịch hay" trong miệng Bách Lý Tiêu Minh là gì.
Thì ra là Mộ Linh lén theo Quản Nhược An tới, cô ta đang bị Lâm Thư cảnh cáo nhỉ.
Nhìn tư thế kia, nếu không có người cản lại, chắc là bọn họ chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi.
Mộ Du quơ quơ nắm tay nhỏ, y đè nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bách Lý Tiêu Minh bắt tay y đặt lướt qua môi hắn, hắn kéo y lại gần mình chút, giấu cả hai ở sau núi giả.
Chỉ nghe thấy tiếng Lâm Thư quát tháo: "Cho dù ngươi có là Mộ gia đại tiểu thư thì sao, dù Mộ Hân ở đây thì ả cũng phải im như chim cút, bổn tiểu thư không thèm để vào mắt, nhưng ngươi chỉ là một đứa dòng thứ, ngươi nghĩ mình có mấy cân mấy lượng mà dám làm thế!"
Mộ Linh tức giận vươn vuốt muốn cào cô ta, lại bị nô bộc rịt eo cản lại, không nhào qua được: "Lâm Thư, ngươi chịu khó vệ sinh răng miệng đi!"
Lâm Thư kiêu căng tiến lên một bước, mấy vị tiểu thư khác chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy cô ta tiến lên liền cho Mộ Linh ăn một bạt tai.
"Miệng ta có sạch sẽ không còn cần ngươi nhắc à? Mấy đứa con gái Mộ thị các ngươi còn ghê hơn, chưa cưới gả gì hết đã tư thông với tam hoàng tử, thật là không biết xấu hổ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]