Đến lúc ra khỏi hoa viên mà vẫn không thấy bóng dáng của người kia, Bách Lý Tiêu Minh dừng bước, muốn đi song song với người đằng sau.
Khi người đó đến gần, hắn bất mãn nói: "Ngươi là con kiến à?"
Mộ Du rất muốn trừng mắt, nhưng lại không dám, "Vương gia thân cao chân dài, bước đi như bay, mong ngài thông cảm cho tiểu nhân đi không kịp."
Bách Lý Tiêu Minh hừ cười ra tiếng, "Bổn vương thấy ngươi là cố ý theo không kịp đi."
Mộ Du ứng đối tự nhiên, "Ta không dám."
"Người ta cho dùng có tốt không?"
Nghe hắn hỏi, Mộ Du xoay người, lại không thấy Nhạc Nguyệt đâu cả, y đành phải gật đầu, lại nhịn không được nói: "Ngươi còn chưa trả bạc lại cho ta đâu!"
Bách Lý Tiêu Minh một lời khó nói hết, "Lần đầu tiên là đòi tiền trà, lần thứ hai đòi tiền khế bán thân, lá gan của ngươi thật không nhỏ đâu!"
Mộ Du vẻ mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt, "Vương gia miệng vàng lời ngọc."
Bách Lý Tiêu Minh đưa ngọc bội đang đeo cho y, "Hôm nay ta không mang theo bạc, lấy vật này thế chấp. Lúc lấy bạc, nếu ngọc mà bị hỏng thì bổn vương sẽ sai người đem đầu của ngươi chôn dưới chân cầu đá."
Mộ Du: "......"
Vừa mới tiễn xong một củ khoai nóng đi, đã có một củ khoai khác tự tìm tới rồi.
"Kia, vẫn là lần sau Vương gia hẵn đưa bạc ha, nếu không ta sợ sẽ không còn mạng mà gặp ngươi mất."
"Bổn vương miệng vàng lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/2763264/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.