Từ thư phòng đi ra, cả người Mộ Du đều thần thanh khí sảng.
Hệ thống không nhịn được vỗ tay:" Cái mặt chuyển màu vừa rồi của Mộ Dương Trác quả thực làm ta khoái chít đi được!"
Mộ Du:" Ai nói không phải đâu."
Y cố ý làm Mộ Dương Trác hiểu lầm, những việc này tất cả đều là Bách Lý Tiêu Minh nói cho y nghe, chứng thực việc thế lực của Bách Lý Tiêu Minh thẩm thấu sâu vô cùng, làm Mộ Dương Trác bị kẹp giữa Thái Tử với Nhị hoàng tử bồi hồi không chừng; hai là che giấu chuyện làm sao y lại biết được thông tin này.
Ba, cuối cùng là vì y muốn lừa đi sự tín nhiệm của Mộ Dương Trác, làm hắn tin tưởng lời Mộ Du nói" một người vinh quang tất cả vinh quang, một người tổn thất cả họ tổn thất"
Hiện tại xem ra hiệu quả rất tốt, Mộ Du nheo nheo mắt, y lừa đến nỗi bên phía Bách Lý Nghiệp cũng muốn mau chóng đồn ra ngoài là, Mộ phủ căn bản không có dát vàng lên người hắn.
Cứ như vậy, trăm dặm nghiệp khẳng định sẽ mượn sức Lâm gia, mà biện pháp tốt nhất, chính là hứa hẹn vị trí chính thê còn trống.
Đến nỗi muốn thực thi thế nào, cũng không cẩn thận ngẫm lại.
Hệ thống:" Ngươi nhờ Bách Lý Tiêu Minh hỗ trợ không phải là được rồi sao?"
Mộ Du:......
Sao ta không thể là chính mình? Cái gì cũng phải dựa vào hắn?
Hệ thống: Cái gọi là dưới đại thụ có bóng râm[?], hiện tại có cái một cây trắng bự như vậy, vì sao lại không lợi dụng cho tốt chứ?
Hệ thống không ép buộc y, đối với người ở thời đại này, tư tưởng của Mộ Du nhờ nó hun đúc, đã trở nên thiệt là độc lập tự chủ.
Có thể dựa vào chính mình, mà không cần dựa vào người khác, đối với ký chủ mà nói, quả là một chuyện tốt.
Một người một hệ thống trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cũng không nhắc lại, Mộ Du trở về sân viện của chính mình.
Song Hỉ nhìn thấy người trở về, vội vàng đến đón, "Thiếu gia đã về rồi."
Mộ Du gật gật đầu.
Nhạc Nguyệt từ một bên nhảy ra, vui vẻ nói: "Chủ tử."
Mộ Du bảo Mộc Nguyệt đi canh bên ngoài, lại gọi Nhạc Nguyệt đi châm trà, y ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm Song Hỉ.
Song Hỉ đối thượng đôi mắt Mộ Du, sự thấp thỏm bất an trong lòng lại dâng lên.
"Song Hỉ, ngươi còn muốn quay về hầu hạ cha ta nữa không?" Mộ Du không chút hoang mang nhận trà Nhạc Nguyệt pha, mân mê hai cái, rồi để ly trà trên bàn.
"Ý của thiếu gia là......"
"Mộ gia từ một dòng dõi thư hương không quyền không tiền phát triển thành thân tín hiện tại của bệ hạ, ngươi ở trong phủ nhiều năm, cũng có nghe thấy vài chuyện."
Song Hỉ gật đầu.
Lão ma ma thân tín của Mộ Du trước khi qua đời đã ước gì tất cả mọi người đều biết, Mộ Dương Trác và Thu Nếu Đồng đã có một đoạn tình xưa.
Liên quan đến việc hắn lợi dụng thế nào, cũng nói rõ ràng.
Bất quá, chung quy là người sắp chết thì không thể chống lại thủ đoạn của kẻ còn sống.
Đây cũng là lý do mà Song Hỉ đối với Mộ Du có tồn tại ít phần thương cảm.
"Song Hỉ, hiện tại ta cho ngươi hai con đường. Một, lưu lại, về sau chủ tử của ngươi chỉ có mình ta; Hai, về bên người cha ta."
Song Hỉ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Mộ Du gõ đầu ngón tay trỏ xuống mặt bàn, "Ta cho ngươi thời gian ba ngày, nghĩ kỹ rồi nói cho ta."
Song Hỉ gian nan gật đầu, cậu có dự cảm, về sau, cuộc sống ở Mộ phủ chỉ sợ sẽ không thái bình!
"Ngươi đi ra ngoài trước."
"Dạ."
Người vừa đi, hệ thống nhịn không được hỏi trong đầu:" Ngươi không sợ cậu ta nói cho cha ngươi à?"
Mộ Du lắc lắc đầu, nói:" Song Hỉ không giống với người khác, dù cậu ấy không nhận ta làm chủ tử, cũng tuyệt không nói cho Mộ Dương Trác, huống chi ta có tự tin, y sẽ lựa chọn ta."
Hệ thống:" Vì cái gì?"
Mộ Du:" Bởi vì ta là sự lựa chọn tốt nhất."
Dựa theo tính cách của Mộ Dương Trác, cho dù Song Hỉ trở về, hắn khẳng định cũng sẽ nghi kỵ, đặc biệt là ở thời điểm này, Mộ Du kiên cường tỏ rõ thái độ chính mình.
Song Hỉ muốn ở trong phủ, ngày ngày sống trong một khung cảnh y hệt nhau, cậu ta sẽ không lựa chọn một con đường không xác định được đích đến.
Tuy rằng xem ra, trước mắt đi theo Mộ Du ở Mộ phủ, cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, nhưng chỉ cần Minh Vương" đặc biệt chiếu cố" y, thân phận Mộ Du sẽ hoàn toàn bất đồng với bọn hắn.
Cho nên Mộ Du có tự tin, Song Hỉ sẽ lựa chọn y.
_--_--_--
Ngày thứ hai, hiệu sách Thanh Đan.
Mộ Du chẳng có hẹn với Minh Vương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Mộ Du dùng nó làm cớ, lừa Mộ Dương Trác.
Đêm đó Mộ Hân xảy ra chuyện, y có thể nhờ người thông tri Lâm phu nhân đến xem náo nhiệt, tất nhiên sẽ không chỉ là để cô ta bị chế giễu như vậy.
"Nhạc Nguyệt, ta nhờ ngươi tìm người, tìm được rồi sao?"
Nhạc Nguyệt gật đầu, nàng đẩy cửa ra, chỉ chốc lát sau, một nam tử mặt mày như ngọc tiến vào.
Bốn mắt nhìn nhau, người tới trước chắp tay chào hỏi.
Mộ Du khom lưng bái một cái, tùy tay sai người rót một ly trà, nói: "Lý huynh, nói vậy, chuyện ta nhờ huynh làm hôm nay, hẳn là huynh đã có nghe nói."
Người bị gọi là "Lý huynh" nhận chén trà, cười nói: "Lâm phu nhân bên kia đã cho người thả chút tiếng gió rồi."
Mộ Du nheo nheo mắt, noí chuyện với người thông minh thật là khác biệt, không cần chỉ điểm, đối phương liền có thể cho ra đáp án y muốn. Y vẫy tay bảo hắn ghé tai lại đây, rồi vờ than nhẹ vài câu.
"Lý huynh" gật đầu bảo đảm: "Mộ huynh xin yên tâm, tất nhiên sẽ làm dư luận xôn xao, không người nào không biết."
"Như thế, vậy ta liền đa tạ."
"Lý huynh" gật gật đầu, được Nhạc Nguyệt tiễn chân đến cửa.
Hệ thống táp lưỡi:"Chiêu này của ngươi quá tổn hại rồi, nếu cha ngươi biết việc này, phỏng chừng hắn sẽ hối hận đến ước gì không sinh ra ngươi."
Mộ Du đẩy chén trà vào trong tầm tay, đặt ở bên miệng nhấp một ngụm, mới đáp lời hệ thống:" Hắn sẽ không biết đâu, người Lâm gia muốn làm chuyện gì thì cũng đâu có liên quan đến ta đâu."
Hệ thống thật muốn cho y một hàng ngón tay cái.
"Cộc cộc cộc......"
Mộ Du giương mắt, không đợi y gọi vào, người đứng cạnh Nhạc Nguyệt đã đẩy mở cửa ra.
Bách Lý Tiêu Minh một thân huyền y, mặt lạnh mày nhạt đối hiện ánh mắt Mộ Du trong khoảnh khắc, mềm mại đi hai phần, nhưng đáy mắt hắc trầm vẫn như cũ biểu hiện bản nhân hắn tâm tình không tốt.
Trên mặt Nhạc Nguyệt mang theo vẻ xin lỗi, so sánh với tính tình khiêu thoát bình thường thì an tĩnh hơn rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định nguyên nhân nằm ở người nào đó rồi.
Mộ Du đứng dậy chuẩn bị hành lễ, Bách Lý Tiêu Minh đã mở miệng: "Không cần, các ngươi đều đi ra ngoài."
Hiển nhiên nửa câu sau là nói với Nhạc Nguyệt và Mộc Nguyệt.
Hai nha hoàn hành lễ, bước nhanh rời đi đóng cửa phòng lại
Bách Lý Tiêu Minh tuần tra một vòng quanh phòng, sau đó ngồi vào vị trí Mộ Du vừa an vị, ánh mắt như có như không dừng trên miệng chén trà.
Mộ Du cho rằng hắn muốn uống trà, vội vàng rót cho hắn một ly.
"Sao hôm nay Vương gia lại rảnh rỗi đến tiệm sách thế?"
Thủ đoạn // cùi mía// như mảnh vải trắng muốt đung đưa trước mặt, Bách Lý Tiêu Minh nâng chén trà lên, uống một ngụm, ngữ khí bình đạm: "Ngồi xuống."
Mộ Du liền ngồi vào vị trí hắn chỉ bên cạnh mình.
Bách Lý Tiêu Minh buông chén trà, không chút để ý nói: "Nghe nói bổn vương hẹn ngươi đến tiệm sách này, xuất phát từ lòng tò mò, nên bổn vương đến xem là ai to gan như vậy."
Mí mắt Mộ Du giựt giựt, chột dạ đảo mắt sang nơi khác.
Bách Lý Tiêu Minh lại không buông tha y, buộc Mộ Du nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Ngươi nói xem, lá gan của người này có phải rất lớn hay không?"
Cằm Mộ Du bị người niết trong lòng bàn tay, một cử động nhỏ cũng không dám làm, y vội nhận sai: "Mộ Du tùy tiện dùng tên tuổi Vương gia hành sự, mong Vương gia trách phạt."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm y vài giây, buông lỏng tay ra, "Liên Xuyến Cung cũng không biết, cũng không sợ bị người phát hiện."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ta cho rằng sẽ không truyền tới tai Vương gia chứ."
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, việc này xác thật không nên truyền tới tai hắn. Bất quá, đã là chuyện hắn muốn biết, dù không nên biết, cũng sẽ biết.
"Đây là lá trà lần trước?"
Mộ Du gật gật đầu, "Vương gia uống hết rồi ạ?"
Bách Lý Tiêu Minh gật gật đầu.
Hệ thống thấy Mộ Du tặng không cho Bách Lý Tiêu Minh cái bình trà luôn, nó hận sắt không thành thép nói:" Ngươi không thể tích điểm giùm ta được à? Hắn nói muốn ngươi liền cho, sớm muộn gì có một ngày, của cải của ta đều bị ngươi phá nát hết!"
Mộ Du:" Một chút lá trà mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn."
Hệ thống:" Thế nào mà không phải là chuyện lớn, ngươi không thể thông minh thêm chút xíu sao, nhờ hắn làm việc giúp ngươi, giúp xong thì mới cho hắn không được à?"
Mộ Du:......
Không phải là ngươi luôn ở bên phe Minh Vương sao?
Hệ thống:......
Nó ngạo kiều hừ một tiếng, nói:" Cái này sao có thể giống nhau được, ta đóng gói ngươi đưa cho hắn, ta cũng sẽ không thiếu miếng...... thịt, à không, nó là số ít thôi, nhưng lá trà không giống nhau mà, dùng hết điểm thì không thể thiếu nợ được, dùng xong rồi thì còn cái nịt đó!"
Huống chi nó còn có một loại dự cảm, lá trà này có lên quan với người đã chế tạo ra nó, giống như tất cả những thứ nó có, đều là nhờ người này.
Mộ Du:......
Y không hề có thành ý nói:" Không có, vậy chúng ta lại mua là được."
Hệ thống nửa điểm cũng không muốn nói chuyện với y.
Bách Lý Tiêu Minh thấy người khởi xướng ngốc ra, hắn liền áp tay mình lên gương mặt ấy, "Nghĩ gì vậy."
Mộ Du "A" một tiếng, chỉ cảm thấy nhiệt độ cực nóng trên mặt vẫn còn lưu lại, y đỏ mặt không dám nhìn người, sao cứ đến gần Bách Lý Tiêu Minh là lại thế này, luôn luôn nằm ở thế bị động.// chờ bị ăn thịt//
Bách Lý Tiêu Minh dời đôi tay đang bối rối của mình ra sau lưng, như che giấu mà đứng lên, đi dạo hai bước, hắn vuốt ve đầu ngón tay, xúc cảm tinh tế, làm hắn có chút trở tay không kịp.
Ho khan một tiếng, hắn lạnh giọng nói: "Lần sau, nếu dùng bổn vương lấy cớ thì nhớ kêu Mộc Nguyệt hoặc là Nhạc Nguyệt tới thông báo cho bổn vương một tiếng."
Mộ Du nhìn dáng lưng rộng lớn của hắn, không tự giác sờ sờ mặt, mới vừa rồi hẳn là ảo giác của y nhỉ?
Sao lại cảm thấy người này ôn nhu hơn trước rồi.
Không thấy câu trả lời, Bách Lý Tiêu Minh cau mày xoay người, đối thượng bộ dáng phát ngốc của Mộ Du, giọng lại trầm đi hai phần, "Nhớ chưa?"
Mộ Du vội vàng gật đầu, "Hiểu òi."
Bách Lý Tiêu Minh "Ừ" một tiếng, ánh mắt lại dừng lại trên ly trà đang uống dở, "Vừa rồi có người đã tới đây?"
Mộ Du gật gật đầu, "Ta hẹn ông chủ của Nguyệt Các Lý, nhờ hắn giúp Lâm gia rải chút tin tức, truyền càng xa càng thật chút."
Nghe đến ông chủ Nguyệt Các Lý, nguyên danh là Kiêu Tư Khải, nghe nói tổ tiên từng là đại nhân sáng tác cuộc sống hằng ngày của đế vương. Nhưng sau, bởi vì hoàng đế thô bạo, họ đã bị lưu đày đến vùng đất xa xôi.
Mà Nguyệt Các, mặt ngoài là một tòa thư lâu, thực tế cũng không phải là nơi đứng đắn gì.
Mà nghe nói, Nguyệt Các được Tư Khải dời đến nơi này, đã đời thứ năm.
"Ngươi có biết vì sao hắn tự xưng mình là ông chủ Lý không?"
Mộ Du lắc lắc đầu, cái này y không biết thật nè.
Không đợi Bách Lý Tiêu Minh giải thích, hệ thống đã chen vào, nói:" Bởi vì tên Tư Khải chân chính đã ngỏm rồi, kẻ này là hàng giả."
Vẻ mặt Mộ Du nghi hoặc.
Bách Lý Tiêu Minh giải thích: " Chữ Lý là lấy từ câu " Lý đại đào cương"*,từ lâu đã nghe kẻ thành lập ra Nguyệt Các, vốn dĩ chính là hai người, nhưng trong đó, một người vì ích lợi mà tàn hại một người khác, không nghĩ đến đã nhiều năm như vậy, hắn lại trả thù lên chính hậu nhân của mình." ((* Lý đại đào cương: Thay mận đổi đào))
Mộ Du cảm thấy có chút hoang đường.
Mắt Bách Lý Tiêu Minh đầy vẻ nghiêm túc, nhắc nhở: " Giao tiếp với người như vậy, nên nhớ phải giữ một cái đầu lạnh."
Mộ Du cái hiểu cái không gật gật đầu.
Hệ thống bổ sung:" Nhạc Nguyệt đã từng là người của Bách Lý Tiêu Minh, ông chủ Lý cũng biết."
Nói cách khác, Bách Lý Tiêu Minh xuất hiện ở chỗ này, là do Lý lão bản vẽ rắn thêm chân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]