Quán trà trong kinh thành náo nhiệt bất phàm, có một người đang cầm ly trà, bỗng đột ngột nói lớn.
"Không biết cần đây mọi người có nghe tin gì chưa?"
Người ngồi gần bị vẻ "Bí mật khủng lồ" của hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy? Gần đây ta đâu có nghe chuyện lớn gì đâu ta."
Một kẻ khác cũng buồn bực nói: "Đúng vậy."
Người nọ cười " hắc hắc", ý bảo bọn họ ghé tai vào miệng mình, rồi thật cẩn thận xem xét đám người bu quanh bốn phía, thấp giọng nói: "Là về nốt chu sa trong lòng viện trưởng thư viện đấy."
"Vị đại nhân này có thể có chuyện gì, ta thấy là ngươi nói bừa thì có."
"Là như này, nếu ngươi muốn nói chuyện vợ cả mới vừa chết liền tục huyền, vậy thì cũng không cần, Mộ viện trưởng tình thâm ý trọng, tục huyền vì một là gia huấn, vì muốn kéo dài dòng chính, hai là Tứ công tử còn bé, cần mẫu thân bên cạnh; bọn họ một nhà thuận hòa vui vẻ, có thể có cái chuyện gì mà không nói được chứ."
Người nọ táp lưỡi lắc đầu, "Ngươi ngưỡng mộ Mộ viện trưởng tiếp đi, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, cũng không thể chỉ nghe lời nói từ một phía."
"Ta không tin, ngươi có chứng cứ sao? Từng ấy năm tới nay, Mộ gia tham dự yến hội, lần nào mà chẳng là Tứ công tử đi theo? Hơn nữa, nếu có vấn đề thì đã sớm truyền ra rồi, còn tới lượt ngươi đi kể à?"
"Ây, tin hay không tùy ngươi, việc này là chính mắt Lâm phu nhân nhìn thấy, Tứ công tử bị ủy khuất, Mộ viện trưởng không những không tìm chân tướng cho y, lại còn giúp con vợ lẽ giáo huấn dòng chính."
"Không thể nào?"
"Tới đây, ta kể từ từ cho các ngươi nghe......"
......
Đối với đống chuyện bên ngoài, Mộ Du coi như mắt điếc tai ngơ, nhưng không chịu nổi hệ thống cứ thông báo liên tục, y cũng chỉ giả vờ nghe một chút.
Hệ thống:" Hiện tại, cái vụ ngươi bị mẹ kế với con vợ lẽ khi dễ đã gây bao gió tanh mưa máu trong thành rồi, tuy rằng phần lớn bọn họ không tin."
Mộ Du:" Ừm."
Mộ Du tiếp tục động tác trên tay, vẽ thêm một cành mai// dư thừa//.
Hệ thống:" Ngươi không có cảm giác thành tựu sao?"
Mộ Du:" Vụ này cũng phải có cảm giác thành tựu?"
Hệ thống nghĩ nghĩ nói:" Trả thù là một loại khoái cảm."
Mộ Du:" Nếu vì chuyện nhỏ như vậy mà làm ta sinh ra khoái cảm trả thù, ta cũng không khỏi quá coi thường Mộ Dương Trác rồi."
Hệ thống thở dài một hơi, bất đắc dĩ:" Ngươi không thể biểu hiện cao hứng chút sao."
Mộ Du nâng tay lên, nhìn bức hoa mai đồ của mình, hỏi:" Chẳng lẽ tâm tình tốt của ta chưa đủ rõ à?"
Ngươi không thấy hoa mai nở khắp chạc đầu, nụ trắng hơn tuyết đè ép cả tuyết luôn sao.
Hệ thống:......
Tha thứ cho nó nhìn hoa mai quá "Hiện đại hoá", hoàn toàn không nhận ra thứ Mộ Du vẽ là hoa mai.
Mộc Nguyệt từ bên ngoài tiến vào, hành lễ với Mộ Du, nói: "Chủ tử, đại tiểu thư dẫn người tới."
"Cô ta tới làm cái gì?" Mộ Du nhíu nhíu mày.
Hệ thống:" Đương nhiên là tới khoe của với ngươi rồi, Bách Lý Nghiệp vừa đến đây trao đổi tín vật với Mộ Hân—— là một khối ngọc bội xa xỉ giá đắt ghê gớm."
Mộ Du:" Vậy cũng thật là đáng để khoe."
Y nhớ rõ đời trước, khi trăm dặm nghiệp cưới mình, hắn đưa tín vật bình thường giá rẻ, viết xong bát tự là đi luôn.
Hệ thống lập tức ngậm mồm, đến đây, nó không nói nữa.
Mộc Nguyệt chưa kịp giải thích, Mộ Hân đã bước vào đại môn.
Cô ta nhìn quét quanh một vòng, kiêu căng giương mắt nhìn về phía Mộ Du, "Tứ đệ được nhật tử gần nhất[?], thật là không tồi a."
Mộ Du không cãi lý với ả, gọi Mộc Nguyệt đem cất bức họa, nói cho có lệ: "Đại tỷ được nhật tử gần nhất, cũng không tồi."
Mộ Hân hừ lạnh một tiếng, bộ dạng "Ta là chủ nhân" ngồi một bên, "Mộ Du, ngươi không ngờ tới nhỉ, ngươi tính kế ta và Tam hoàng tử, lại không nghĩ đến việc Tam hoàng tử không những không như ý ngươi —— chán ghét ta, ngược lại càng thêm ưu ái ta nhỉ."
Mộ Du thu bút vẽ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Đại tỷ nói thật buồn cười, sự tình đến tột cùng là thế nào, nói vậy là ngươi rõ ràng hơn ta rồi nhỉ."
Sắc mặt Mộ Hân lạnh đi trong phút chốc, bỗng dưng cười thành tiếng, trào phúng nói: "Mộ Du, cho dù ngươi được Minh Vương coi trọng thì sao hả? Minh Vương theo tục lệ chắc chắn sẽ không cưới ngươi, mà ta —— sẽ được kiệu tám người khiêng nâng vào phủ Tam hoàng tử, dù ta là thứ nữ, thân phận của ta cũng tôn quý hơn ngươi."(ai cao quý hơn ai còn chưa biết đâu:))))
Mộ Du mặt mày bất biến, bình tĩnh: "Nói xong chưa?"
"Ngươi!" Vẻ mặt Mộ Hân đầy phẫn nộ, ả không nghĩ tới, hiện giờ dù đã về đến nhà rồi, Mộ Du vẫn không để ả vào mắt như cũ.
Híp híp mắt, ả thấy từ lúc bị phạt quỳ ở từ đường xong, Mộ Du tựa như thay đổi thành một người khác, không hề tùy ý để bọn họ khi dễ nữa, ngược lại giống như lang sói nhìn mồi.
Ả bị chính suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, nhưng lại tưởng tượng, chờ mình gả cho Bách Lý Nghiệp rồi, Mộ Du cũng lắm cũng chỉ là nhi tử của viện trưởng thôi, sao có thể so được với trắc hoàng tử phi như ả chứ!
"Mộ Du, ta khuyên ngươi bây giờ đừng kiêu ngạo, nếu đắc tội ta, về sau ngươi sẽ không có quả ngon ăn đâu."
Mộ Du nhìn chằm chằm mắt cô ta, "Mộ Hân, có câu nói đừng tự cho mình là đúng, bây giờ ngươi vẫn chưa xuất giá đâu......"
Mộ Du quỷ dị cười, lại chêm thêm một câu như viên đạn bọc đường: "Vạn nhất...... Ngươi không gả được thì sao".
Mộ Hân trợn tròn mắt, bị lửa giận đốt mất khôn, cô ta giơ tay lên, định để mấy dấu ngón tay của mình chào hỏi gương mặt của Mộ Du một chút, lại bị Mộc Nguyệt tay mắt lanh lẹ ngăn lại, "Đại tiểu thư, xin ngươi giữ tự trọng."
Hiện tại đang ở Mộ phủ, chủ tử của chúng ta là đích, ngươi là thứ, ngươi không có tư cách đâu.
"Một tiểu nha hoàn mà thôi, ngươi cũng muốn xen vào khi chủ nhân nói chuyện à, ta thấy ngươi thiếu giáo huấn lắm rồi đó!" Nói rồi, Mộ Hân liền bảo nô tỳ Vạn Hoa với Bách Hoa cùng tiến lên.
Mộ Du đứng im không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta gọi ngươi một tiếng đại tỷ, nhưng ta không để ngươi khi dễ người của ta trong sân viện của ta đâu."
Mộ Hân bị ánh mắt Mộ Du làm hoảng sợ, giống như nếu ả sai người động tay chút thôi, Mộ Du sẽ lập tức đập ả tiêu tùng.
Mộ Du hô một tiếng "Nhạc Nguyệt", bảo nàng cùng Mộc Nguyệt chế trụ hai nha hoàn kia.
Y từng bước từng bước đến bên Mộ Hân, cô ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
"Ngươi muốn làm cái gì, ta nói ngươi biết, ta là trắc phi tương lai của Tam hoàng tử đó!"
Khi ả lùi đến cách vách tường một cái mông thôi, Mộ Du dừng lại rồi ngồi xuống, gằn từng chữ: "Đại tỷ, ngươi tốt nhất là đừng gả ra ngoài trước ta, bảo trì khoảng cách nước sông không phạm nước giếng, nếu không thì đệ đệ không thể bảo đảm, Tam hoàng tử có thể cưới một trắc phi bình yên vô sự, hay là...... trên mặt nhiều thêm một vết sẹo, hoặc là thiếu cánh tay thiếu cái chân......"
"Mộ Du, ngươi dám! Cha sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Mộ Du cười lạnh, "Ta có cái gì mà không dám, ngồi yên chờ sau khi ngươi gả chồng rồi, thân phận tôn quý lại khinh nhục ta, không bằng ta làm Tam hoàng tử chán ghét ngươi trước, cái nào nặng cái nào nhẹ......"
Mộ Hân sợ tới mức hoa dung thất sắc, cô ta đương nhiên rõ tại sao Bách Lý Nghiệp đồng ý cưới mình, là bởi vì cái gì, nếu không có mỹ mạo, sao cô còn có thể đi giật vị trí Tam hoàng tử phi chứ!
Ả cố ý đụng Mộ Du một cái, nói với Vạn Hoa, Bách Hoa: "Đi!"
Cái tướng bỏ của chạy lấy người đó, như sợ Mộ Du cá chết lưới rách với ả, làm ả hủy dung ngay tại đây.
Chờ người đi rồi, Nhạc Nguyệt vỗ tay bẹp bẹp nói: "Chủ tử, người này thật là chẳng biết dừng."
Mộ Du nhìn nàng một cái, hỏi Mộc Nguyệt, "Các ngươi chủ tử có nói là các ngươi có thể bại lộ thân phận không?"
Cái thân phận này đương nhiên là thân phận nha hoàn của Bách Lý Tiêu Minh rồi.
Mộc Nguyệt liếc Nhạc Nguyệt, lời nói mang theo chút do dự, "Chủ tử muốn..."
"Nếu ảnh hưởng đến công việc Minh Vương giao cho các ngươi, vậy thì không cần, nếu không ảnh hưởng, ta muốn nói cho Mộ Dương Trác rằng các ngươi là người Minh Vương phái tới chiếu cố ta trong cuộc sống hàng ngày."
Mộc Nguyệt tiếp tục nhìn Nhạc Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Mộ Du đương nhiên biết các nàng băn khoăn điều gì, "Ta biết điều mà các ngươi lo lắng, sợ việc này truyền đi, coi như ta đã lọt vào mắt Minh Vương, nếu Vương gia không cưới ta, ta sẽ rất khó tìm chồng, đúng không?"
Mộc Nguyệt với Nhạc Nguyệt gật gật đầu.
Mộc Nguyệt trầm ngâm hai giây, nói: "Chủ tử, thật ra người có thể đánh tiếng với Vương gia, không cần thiết phải lấy danh dự của mình ra để cược."
Chỉ là, nếu Mộ Du bị cột cứng với Minh Vương, nghĩ là tách ra chẳng dễ gì.
Nhưng thật ra Minh Vương dễ thoát ra lắm, dù sao cũng là nam tử, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu như cuối cùng cũng không cưới Mộ Du thì hắn cũng sẽ có rất nhiều lý do để thoái thác.
Nhưng Mộ Du không phải, y là song nhi, một khi đã dấy lên quan hệ, cả đời đều sẽ bị mọi người lên án.
Cho dù Mộ Du có yêu thích hắn chăng nữa, y chẳng sợ bị người ta lợi dụng, cũng sẽ suy xét mình có nên chạm vào Minh Vương hay không.(( nghe cứ quái quái sao í))
Mộ Du lâm vào trầm mặc, dùng danh dự của y cược thì có thể làm Mộ Dương Trác vứt mấy cái kế hoạch của hắn đi, tỷ như —— hôn sự sẽ không bị an bài.
Hơn nữa y không thấy phản cảm khi dính quan hệ với Bách Lý Tiêu Minh, chỉ là Bách Lý Tiêu Minh có nguyện ý không?
Mộ Du có chút đắn đo không chuẩn, Bách Lý Tiêu Minh có thể phối hợp với y không nhỉ.
Hệ thống:" Ngươi tự mình đi hỏi là xong rồi mà? cứ vậy mà chịu oan rồi bị người ngoài lên án, không bằng dứt khoát kiến nghị với Bách Lý Tiêu Minh đi, để ngươi kết thân với hắn?"
Mộ Du nhíu nhíu mày.
Hệ thống tiếp tục nói:" Ngươi nghĩ đi nè, sau khi đính hôn, hai người các ngươi ở chung, người khác cũng sẽ không cho rằng các ngươi lén phén vơi nhau, ngươi cũng có càng nhiều lý do để xuất phủ."
Gần đây, bởi vì bên ngoài tương truyền quan hệ của Mộ Dương Trác với Mộ Du không tốt, mơ hồ có khắt khe hiềm nghi, Mộ Dương Trác sai người trông chừng Vãn Phong Uyển, còn uyển chuyển cấm Mộ Du không được xuất phủ.
Hôn sự của Lâm gia với Bách Lý Nghiệp chắc chắn phải làm, chỉ còn thiếu một chất xúc tác nữa thôi.
Công việc Mộ Du phải làm, đương nhiên là giục hai nhà chủ động lên rồi.
Hơn nữa...... tin đồn về Mộ gia, cũng nên làm lớn một chút.
Chỉ là...... Mộ Du nhìn thoáng quanh tứ phía, trừ Mộc Nguyệt với Nhạc Nguyệt thì y cũng không dám dùng mấy nha hoàn khác, ra ngoài thì bọn họ không thể yểm trợ cho y được.
Đến nỗi Song Hỉ... Mộ Du nheo nheo mắt, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, cậu ta cũng nên cho mình một đáp án.
"Việc này ta sẽ suy xét, nếu Vương gia hỏi, các ngươi có thể bẩm báo đúng sự thật."
"Vâng ạ."
Mộc Nguyệt đứng đối diện Nhạc Nguyệt, trong mắt đối phương, cô thấy được có điểm mạc danh phiền muộn.
Tuy rằng Vương gia đối tốt với chủ tử lắm, nhưng bọn họ không thể cứ ăn no chờ chết như vậy được.
"Mộc Nguyệt, ngươi đi gọi Song Hỉ đến đây giúp ta."
"Nô tỳ đi ngay đây."
Đám người kia vừa đi, Nhạc Nguyệt vội vàng đưa trà ngon cho Mộ Du, cô nhìn chằm chằm tay Mộ Du trong chốc lát, lại chuyển đến trên mặt y, "Chủ tử, nô tỳ biết mình không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn muốn hỏi một câu, ngài muốn gả cho Vương gia sao?"
Mộ Du nhéo bàn tay cầm chén trà, trong lòng xẹt qua cảm xúc hoảng hốt, nhưng lại bị y diệt ngay từ trong trứng.
Hệ thống chọc thủng Mộ Du:" Có phải ngươi đang có một chút sợ hãi, nhưng lại có chút chờ mong không nè?"
Mộ Du:"...... Không có mà."
Hệ thống:" Ngươi đang phân vân."
Mộ Du nắm ngón tay thật chặt, nhìn thằng vào mắt Nhạc Nguyệt, bình tĩnh nói: "Không nghĩ tới."
Lúc vừa trọng sinh trở về thì đúng là y muốn gả thật, dù sao cũng phải gả chồng, gả cho ai thì có khác gì đâu.
Nhưng hiện tại không giống quá khứ, cụ thể là không giống chỗ nào thì Mộ Du cũng chẳng rõ.
Chắc là...... vì Minh Vương cao không thể với nhỉ.
Hệ thống âm thầm lắc lắc đầu, ký chủ biết lấy cớ trốn tránh sự thật rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]