Lời này của Mộ Du như đánh bốp bốp vào mặt Mộ Dương Trác, Quản Nhược An vội quát lớn: "Du ca nhi, con nói chuyện với phụ thân của mình như vậy đấy à!"
Cái bộ dạng mẹ kế mà coi mình là chủ mẫu này ấy à, hệ thống nhìn mà chỉ muốn phun nước miếng thôi.
Mộ Du tập mãi thành quen, y ngoan ngoãn lại vô tội cười, "Mẫu thân nói gì vậy, con chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Đương nhiên là, con biết phụ thân chỉ muốn tốt cho con nên mới làm vậy, chỉ là một cái Mộ phủ to thế này, nếu hạ nhân nào đó thả gió ra ngoài, chỉ sợ là Mộ phủ bị oan uổng càng bất lợi thôi."
Mộ Dương Trác nhăn mày, nhìn đôi mắt 'con chỉ muốn tốt cho Mộ phủ thôi' của Mộ Du, nếp nhăn giữa mày càng lõm xuống.
Mới giây trước, Mộ Du làm hắn có cảm giác nó căm ghét mình vô cùng, đối với Mộ gia cũng như vậy; nhưng ngay giây sau lại chân thành vô tội, làm Mộ Dương Trác nghĩ rằng, vẻ căm ghét vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Sắc mặt Quản Nhược An cứng ngắc, "Du ca nhi đang nói gì vậy chứ. Chuyện trong phủ nào đến lượt một hạ nhân đi truyền, huống chi chỉ là xử trí một hạ nhân mà thôi."
Mộ Du nhìn chòng chọc vào mắt bà ta, "Mẫu thân, ngài nói sai rồi, cái gọi là tai vách mạch rừng, ngài có thể bảo đảm tâm của tất cả mọi người trong phủ luôn hướng về Mộ gia không? Còn nữa, nha hoàn của ta, tự mình ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/2763220/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.