Lời này của Mộ Du như đánh bốp bốp vào mặt Mộ Dương Trác, Quản Nhược An vội quát lớn: "Du ca nhi, con nói chuyện với phụ thân của mình như vậy đấy à!"
Cái bộ dạng mẹ kế mà coi mình là chủ mẫu này ấy à, hệ thống nhìn mà chỉ muốn phun nước miếng thôi.
Mộ Du tập mãi thành quen, y ngoan ngoãn lại vô tội cười, "Mẫu thân nói gì vậy, con chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Đương nhiên là, con biết phụ thân chỉ muốn tốt cho con nên mới làm vậy, chỉ là một cái Mộ phủ to thế này, nếu hạ nhân nào đó thả gió ra ngoài, chỉ sợ là Mộ phủ bị oan uổng càng bất lợi thôi."
Mộ Dương Trác nhăn mày, nhìn đôi mắt 'con chỉ muốn tốt cho Mộ phủ thôi' của Mộ Du, nếp nhăn giữa mày càng lõm xuống.
Mới giây trước, Mộ Du làm hắn có cảm giác nó căm ghét mình vô cùng, đối với Mộ gia cũng như vậy; nhưng ngay giây sau lại chân thành vô tội, làm Mộ Dương Trác nghĩ rằng, vẻ căm ghét vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Sắc mặt Quản Nhược An cứng ngắc, "Du ca nhi đang nói gì vậy chứ. Chuyện trong phủ nào đến lượt một hạ nhân đi truyền, huống chi chỉ là xử trí một hạ nhân mà thôi."
Mộ Du nhìn chòng chọc vào mắt bà ta, "Mẫu thân, ngài nói sai rồi, cái gọi là tai vách mạch rừng, ngài có thể bảo đảm tâm của tất cả mọi người trong phủ luôn hướng về Mộ gia không? Còn nữa, nha hoàn của ta, tự mình ta làm chủ."
Mộ Du quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mộ Dương Trác, ủy khuất hu hu hỏi: "Phụ thân, Du Nhi nhớ là mình đã xin cha rồi mà, nha hoàn trong viện của con thì do con làm chủ, chẳng lẽ phụ thân cũng giống đám người thất hứa ngoài kia sao?"
Lời Mộ Du nói, coi như là đã đập nát Mộ Dương Trác luôn rồi.
Lúc trước thì bị hạn chế xuất phủ, không cho nghe việc bên ngoài; sau thì nha hoàn hầu hạ bên người chỉ có thể do Mộ Du xử trí, mặc kệ Mộ Dương Trác với Quản Nhược An có tâm tư khỉ gió gì, nếu họ muốn xử phạt Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt thì sẽ trở thành kẻ không có đạo lý. Truyện Hài Hước
Râu Mộ Dương Trác dựng thẳng, khí thế quanh thân cũng càng thêm sắc bén, lộ ra hàn ý bao trùm cả người Mộ Du.
Hắn ghét nhất là bị người ta lấn lướt!
Cho dù là hắn phải nói kẻ đó đến chết cũng được nữa.
Mộ Du làm bộ không phát hiện, hỏi: "Chẳng lẽ phụ thân gọi con tới, chỉ vì răn dạy chuyện của bọn nô tỳ? Xem bộ dáng mẫu thân giận chưa kìa, Du Nhi còn tưởng rằng có việc gì cấp bách lắm chứ?"
Muốn đổi nô tỳ biến thành răn dạy, Quản Nhược An bị xịt keo dính cứng luôn, đặc biệt là khi nghe được nửa câu sau Mộ Du nói, khí sắc bà ta càng thêm khó coi.
Mộ Dương Trác cùng Quản Nhược An không khác nhau lắm, lồng ngực bọn họ phập phồng, thở ngáp ngáp một lúc mới bình tĩnh lại được.
"Du ca nhi, ngày mai ngươi theo ta xuất phủ, đi đâu làm gì thì ngươi không cần quan tâm."
Đại khái là bị chọc tức gần chết rồi, Mộ Dương Trác dùng câu cầu khiến để nói chuyện luôn.
Mộ Du chớp chớp mắt, "Phụ thân nói cái gì thì là cái đấy, Du Nhi tất nhiên sẽ làm theo."
Mộ Dương Trác nghiêng đầu lệch qua một bên, phất tay ý bảo Mộ Du cút nhanh đi.
Mộ Du "Mất mát" mà rũ mi, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người đi mất.
Người vừa đi, Quản Nhược An liền căm giận nói: " Chắc chắn là Du ca nhi bị nha hoàn bên ngoài đó dạy hư rồi, bằng không thì sao nó dám nói chuyện với lão gia như vậy!"
Ả đã sớm nhìn ra rồi, quân sư mà bây giờ Mộ Du dựa vào là hai nha hoàn tâm phúc kia, chỉ cần ả nghĩ cách đem người đi, đối phó với Mộ Du liền đơn giản hơn nhiều!
Theo người ả cử đi quan sát, Mộc Nguyệt với Nhạc Nhuyệt, trừ một thân quyền cước đánh đấm, họ còn có vài phần bản lĩnh.
Nếu ả không thể ăn được, vậy chỉ có thể đập đổ, nhất định không để Mộ Du chiếm hời được!
Lòng Mộ Dương Trác vừa động, hai nha hoàn này, hắn đã hỏi qua Song Hỉ, đúng thật là được mua về, chỉ là xem cách hành sự của họ, nửa điểm cũng không thua thân thủ của đam người hắn bồi dưỡng.
Nhưng nếu để họ tiếp tục ở bên người Mộ Du, khó bảo toàn về sau Mộ Du sẽ không phản kháng hắn nữa.
Bất quá lại nghĩ đến lời hắn đã hứa với Mộ Du, hắn mơ hồ có chút đau đầu, nói chung là cũng không thể nói mà không giữ lời nhỉ!
Quản Nhược An nhìn ra chuyện hắn lo lắng, chủ động hiến kế: "Lão gia này, quy củ trong phủ cũng nên đổi mới đúng không."
Mộ Dương Trác híp đôi mắt lé lại, vỗ vỗ mu bàn tay Quản Nhược An, "Phu nhân muốn nói..."
"Một khi đã như vậy, nếu không ngại thì lão gia cứ giao cho thiếp tân đi làm."
Mộ Dương Trác gật gật đầu.
Hai người bên này vừa mới thương lượng xong, Mộ Du bên kia đã từ miệng hệ thống nghe được hết.
Thật ra Mộ Du không để ý bọn họ định tính kế cái quỷ gì với mình, nhưng họ lại nhằm vào Mộc Nguyệt với Nhạc Nguyệt, y chớp chớp đôi mắt, xem ra thì nên hành động với Minh Vương nhanh hơn chút nữa rồi.
Hệ thống không nghĩ đến việc otp rio một cách bất ngờ như vậy, thế thì nói không chừng ký chủ có thể sớm ngày thoát ly khỏi cái Mộ gia đầy khổ hải này rùi.
Rời khỏi Mộ gia, xong thì trả thù Mộ phủ, hình như cũng chưa chắc là không thể.
Mộ Du lại nghĩ đến chuyện khác, y trực tiếp gả cho Minh Vương thì quá không thực tế, có lẽ y có thể suy xét đến việc đính ước trước, khi nào cưới gả ấy, đến lúc đó lại nói.
Y nên cho Mộ Dương Trác bết trước, Mộ Du đã cột cứng với Bách Lý Tiêu Minh rồi, vậy thì sẽ làm giảm bớt tâm tư của Quản Nhược An.
Về sau...... Nếu Bách Lý Tiêu Minh gặp được người mình thích, y sẽ lập tức giải từ hôn ước, hoặc là......y có thể giả chết, còn Bách Lý Tiêu Minh thì tự do.
Ngồi cùng thuyền với hệ thống, Mộ Du đã biết cách làm nó vô pháp dùng chung ý nghĩ với chính mình.
Lúc này hệ thống còn đang vô cùng đắc chí, nó cho rằng ký chủ sắp rời khỏi cái nhà giam ăn thịt người không chừa cục xương này rồi, nó hoàn toàn không biết, mình đã bị ký chủ hố to.
Một người một hệ thống mang tâm tư khác nhau trở về sân viện
_ _ _ _
Hôm sau, Mộ Du đi theo Mộ Dương Trác xuất phủ, đến tiệc rượu của Lâm thượng thư.
Hai nhà Lâm Mộ từ trước đến giờ cứ như nước với lửa, cho dù đến gặp nhau thì cũng là vì nhục nhã hoặc là trào phúng đối phương.
Tuy rằng biết được ý của tên đó, nhưng Mộ Dương Trác vẫn đi.
Ở tiệc rượu Lâm gia vả mặt Lâm thượng thư, vậy không phải là càng vui hơn là đi tửu lầu à!
Lâm thượng thư dám mời, không dám sợ, hiện nay mấy lời đồn về Mộ phủ đã truyền khắp kinh thành, cái vị kia hình như cũng nghe chút tiếng gió rồi, phỏng chừng không bao lâu, ngài ấy sẽ phái người tới truyền lời thôi.
Mà hắn thì sao có thể nhả miếng mồi thơm này chứ, hắn đã hje với bộ phận hậu cần, cũng đã chuẩn bị tốt vấn đề rất quỷ quyệt, chẩn bị thỉnh giáo cái mồm của tên đó một phen.
Bất quá, bọn họ có hơi ngoài ý muốn, vậy mà Mộ Dương Trác cũng mang theo cả đứa con chính thất bị ủy khuất trong lời đồn đến.
Mộ Du một thân màu y sam màu lam nhạt, tôn lên khí chất như u lan, đai ngọc quấn bên hông, ôm lấy vòng eo tinh tế, hơn nữa cái gương mặt ngoan ngoãn kia, thoạt nhìn ấm áp vô hại, làm người khác khoog nhịn được mà suy luận, chẳng quan tâm người trước mắt có chịu ủy khuất thật không, chỉ e là cậu ấy sợ đến không dám phản kháng, tự mình nuốt ngược uất ức vào lòng.
Lời đồn tuy vô căn cứ, nhưng có người chỉ cần nhìn diện mạo Mộ Du, hẳn là kẻ đó đã tin tám phần.
Cái mặt dê già của Lâm thượng thư cười nhiều đến nổi nhăn cả lại, đặc biệt là nhìn đến người đứng sau Mộ Dương Trác, hắn ước gì có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người đến đây dừng trên thân hình Mộ Dương Trác.
Mộ Du âm thầm mắng hắn"Cáo già" trong lòng, lẽo đẽo theo sau Mộ Dương Trác chào hỏi.
Hệ thống:[ Tên Lâm thượng thư này còn tởm hơn cả Quản Nhược An.]
Mộ Du:[ Ai nói không phải đâu!]
Môi nhỏ tai lớn, bụng phệ, đôi mắt hẹp dài lại đi chếch xuống, vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì rồi.
Lâm thượng thư nhìn Mộ Du một cái, giả ngu nói: "Vị tiểu công tử đó là Mộ huynh gia Lục thiếu gia đúng không."
Mộ gia Lục thiếu gia —— là Mộ Đường, nhi tử đầu tiên của Quản Nhược An cùng Mộ Dương Trác.
Lâm thượng thư nói như vậy, hiển nhiên là vứt đề khó vào mặt Mộ Dương Trác rồi.
Mộ Dương Trác mặt không đổi sắc cười, "Tuổi Lâm thượng thư cũng đâu lớn lắm nhỉ, ánh mắt lại không tốt lắm, đây là Tứ nhi Mộ Du của ta."
Lâm thượng thư xoa xoa đôi mắt, kinh ngạc nói: "Nguyên lai là vị Tứ công tử trong lời đồn ha, nhìn con mắt của ta này, chỉ thấy vải dệt tốt trên người công tử đây, ta còn tưởng rằng là Lục thiếu gia."
Nói cách khác, Mộ Dương Trác vì che giấu lời đồn đãi sau lưng sự thật, không tiếc tiền sai người đặt may một bộ xiêm y tốt nhất, ép buộc con mình tới dự tiệc làm sáng tỏ sự thật.
Ánh mắt Mộ Dương Trác tối đi, dừng lại trên người Mộ Du.
Hiển nhiên bất kể hắn nói thêm cái gì, những người này đều chuẩn bị đổ c*t lên đầu hắn! Chỉ cần Mộ Du mở miệng, nói với mọi người rằng, nó không phải chịu ủy khuất ở Mộ phủ, thậm chí còn được uan tâm rất tốt, những người này dù có muốn điều tra thì cũng nên ước lượng tình hình thực tế.
Mắt Mộ Du long lanh, rất là vô tội, "Lâm bá phụ gì Mộ Du không hiểu, bất quá chi tiêu trong phủ luôn luôn là do mẫu thân lo liệu, ta thường mặc đồ như đệ đệ, bị nhận sai cũng chẳng có gì lạ."
Lời nói mà muốn nghe theo ý tốt, là Quản Nhược An đối xử bình đẳng.
Nghĩ theo hướng ác ấy à, chính là mẹ kế thắt chặt chi phí, còn để ca ca mặc lại đồ bỏ của đệ đệ.
Dù sao thì vóc người của song nhi vẫn nhỏ nhắn xinh xắn hơn nam tử nhiều, chẳng sợ Mộ Đường nhơ hơn Mộ Du nhiều tuổi, nhưng thân hình không sai biệt lắm, có thể mặc đồ giống nhau.
Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trên mặt mỗi người đều là bộ dạng khác nhau.
Mộ Du thấy đã đạt hiệu quả, y tạm dừng một chút, lại cười bổ sung, "Phụ thân luôn luôn đối xử bình đẳng, chi phí sinh hoạt của ta và cá đệ đệ đều giống nhau."
Câu này tạm dừng lại là cố ý cường điệu, hơn nữa, cái mặt ngoan ngoãn kia càng làm người suy nghĩ sâu xa.
Mộ Dương Trác không nghĩ sâu đến thế, quay đầu nhìn về phía Mộ Du đang vờ phối hợp, chỉ thấy trong mắt người này mang theo ý cười, phảng phất như đang chứa đựng một mảnh sao trời.
Hắn ngây người một chút, trong đầu hiện lên một khuôn mặt.
Đúng lúc này, một người khác từ phía sau Lâm thượng thư không xa đi tới, cười nói: "Mọi người đều biết Mộ huynh là thư viện viện trưởng, hôm nay Lâm huynh mở tiệc, nếu không ngại thì Mộ huynh ngâm một câu thơ mở đầu cho sinh động sinh khí nào."
Không xưng hô bằng chức quan, tựa như một tiệc rượu bình thường. Chẳng sợ lời nói có ý tứ nhục nhã, làm trò trước mặt một đống người như vậy, Mộ Dương Trác cũng không dễ trở mặt.
Mộ Du giải vây "Không bằng ta thay phụ thân dâng lên một câu thơ cho Lâm bá phụ đi, chỉ là thiên phú của ta bình bình giống mọi người thôi, nếu ngâm không tốt, còn xin các vị thứ lỗi, tha thứ cho tên tiểu bối tài hèn học ít."
Mẹ ruột Thu Nếu Đồng của Mộ Du là thư hương thế gia, mà Mộ gia cũng vậy.
Hiện giờ Mộ Du nói chính mình thiên phú bình thường, nhưng người ngoài đều biết, Quản Nhược An sinh hài tử, cho dù là con vợ lẽ, học thức ở chốn kinh thành này cũng không tính là nông cạn.
Huống chi Mộ Dương Trác là thư viện viện trưởng, đối đãi với nhi tử của mình chắc chắn là càng khắc nghiệt, đoán là Mộ Du không phải là kém cỏi, mà là không kém chỗ nào mới đúng.
Chỉ là chờ bọn họ nghe xong câu Mộ Du ngâm, họ mới hiểu được cái nông cạn mà y nói rốt cuộc là cạn tới cỡ nào.
Mộ phủ nhiều tiểu bối như vậy, không có một ai kém đến trình độ như Mộ Du, có thể thấy được Mộ Dương Trác đối đứa con trai này thật là không để bụng.
Nhưng cũng có thể bào chữa là vì công việc của chức viện trưởng nhiều, không rảnh chăm sóc con nhỏ, tất cả do nữ chủ nhân trong phu an bài.
Mộ Dương Trác chờ Mộ Du làm xong thơ, bắt gặp thần sắc đồng liêu biến đổi, hắn mới lập tức phản ứng lại.
Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
Nhưng so với việc hắn hạ thấp chính mình ngâm thơ cho con dê Lâm thượng thư kia, chuyện Mộ Du chỉ có thể coi là việc nhỏ.
Cho nên dù những người này hiểu lầm Quản Nhược An,ở thời điểm này, hắn chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu.
Mộ Du cong cong môi, Quản Nhược An tự cho là thông minh, cho rằng Mộ Dương Trác mang theo y ra ngoài là có thể giải quyết ngôn luận gì gì đó à, hiển nhiên là sai rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]