Bí mật tại yến hội không giấu được nữa vì có nhiều người đã biết chuyện, phu nhân cùng các tiểu thư tuy rằng cách chỗ họ hơi xa, nhưng tin tức phỏng đoán Mộ Du bị mẹ kế bạo lực gia đình vẫn truyền đi khắp nơi.
Mộ Du cũng không để ý mình bị ụp cái mũ không tài không đức vô học lên đầu, điều y muốn là đưa hết thảy việc Mộ phủ làm trong bóng tối ra ngoài, để cho người người đều biết.
Vạch trần cái vẻ đạo đức giả của Mộ Dương Trác.
Một đám người phe Lâm thượng thư đều thành quỷ hết rồi, trên mặt nói không thèm để ý, kỳ thật dưới đáy lòng đã tràn đầy khinh thường.
"Mộ huynh à, nếu tiểu chất học hành ở Mộ phủ có gì không hiểu ấy, thì huynh bảo nó đến thỉnh giáo ta nha."
Ánh mắt Mộ Dương Trác lạnh lùng, "Lâm huynh khách khí rồi, ta sẽ tự mình dạy dỗ."
Người ngồi phía sau hắn vui đùa ra tiếng, "E là nó đã qua độ tuổi thích hợp, dạy hay cũng thành công cốc cả."
Nhi tử của Mộ Dương Trác với Quản Nhược An năm nay mười lăm, Mộ Du nói tém tém lại thì là mười sáu, đều đã đến cái tuổi thả ra ngoài rồi, còn có thể dạy dỗ được cái gì chứ?
Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đối với thủ đoạn trạch đấu lại tăng thêm một chút kiến thức.
"Minh Vương —— đến."
Tiếng truyền báo thình lình xuất hiện làm mọi người sửng sốt, Lâm thượng thư chẳng bao giờ ngờ được, mình chỉ đập đi xây lại một cái miếu thôi, thế mà có thể rước một vị tôn đai Phật vào nhà thật này.
Bách Lý Tiêu Minh mặc y phục huyền sắc, đơn giản đại khí, hắn chỉ cần chỉ là đứng làm cảnh ở đó thôi, cái khí lạnh của bậc bề trên tỏa ra tứ phía, làm mọi người nhịn không được quỳ lạy trên mặt đất.
Mộ Du va phải ánh mắt của hắn, y chớp chớp mắt, sao người này lại đến đây.
Hệ thống:[ É hé hé hé, khụ, có thể là hắn sợ ngươi bị khi dễ.]
Mộ Du:......
"Ta đi ngang qua thôi, nên vào tùy tiện nhìn xem, các ngươi cũng tùy ý đi, cứ làm như bổn vương không ở đây là được."
Lời Bách Lý Tiêu Minh vừa nhả ra khỏi miệng, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai dám coi ngài như không khí chứ hả!
Lâm thượng thư thân là gia chủ, hắn nơm nớp lo sợ tiến lên, "Vương gia......"
Bách Lý Tiêu Minh liếc hắn một cái, "Các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần để ý tới ta."
Nói xong hắn liền co giò bay phiu phiu qua chỗ Mộ Du.
Lâm thượng thư nhớ tới lời Lâm phu nhân nói khi dự hội săn xuân, nhắc nhở chuyện của hắn, bây giờ xem ra là thật rồi.
Một đám người đầy bụng quỷ quái, nhìn về phía Mộ Dương Trác, cũng không lại nói móc nói xéo gì hắn nữa.
Mộ Dương Trác đối diện với ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh, hắn vờ nhướng mày môt chút, ngài quang minh chính đại phát cơm tró như vậy thật sự không sao hả?
Bách Lý Tiêu Minh gật đầu chào hắn nhẹ đến mức không thể phát hiện.
"Mộ viện trưởng, bổn vương có chuyện muốn nói riêng với Mộ công tử."
Mới vừa rồi còn nói đừng để ý đến ta, bây giờ lại lôi cái danh Vương gia ra dán lên mặt, rõ là hắn bắt ép mình không được cự tuyệt đây mà.
Mộ Dương Trác nào dám từ chối, hắn xuống nước nói: "Du ca nhi, nếu Vương gia tìm con có việc thương nghị, vậy thì con bồi Vương gia đi dạo một lát đi, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì nó tùy Vương gia sai sử, trở về rồi con báo cho vi phụ một tiếng là được."
Lời nói hành động xét về tình về lý đều không chỗ chê, hoàn toàn không thể bắt bẻ vào đâu được.
Đương nhiên, Mộ Dương Trác cũng có tư tâm, nếu Mộ Du thật sự có quan hệ ấy ấy với Minh Vương, hắn chỉ cần áp chế vụ hôn sự một chút, Mộ Du liền phải nghe theo lời hắn.
Chỉ có vờ không hiểu, hắn mới có thể có càng nhiều lý do đánh ngã nó.
Mộ Du cũng thanh nhàn, tiện cho hắn khỏi cần giải thích.
"Dạ, nhi tử tuân theo lời của phụ thân."
Bách Lý Tiêu Minh quét mắt một vòng, mấy người muốn tiến lên bợ đít hắn đều lần lượt thoái lui.
Hai người song song đi ra ngoài, không ai dám đi lên khoa tay múa chân cản đường cả.
Chờ đến lúc ra khỏi Lâm phủ, Mộ Du mới thở dài nhẹ nhõm một hơi hỏi: "Sao Vương gia lại đến đây vậy?"
Bách Lý Tiêu Minh nhìn y một cái, ám chỉ: "Toàn kinh thành đều nói người Mộ phủ đạo mạo trang nghiêm, chỉ duy nhất không dung đứa con vợ cả bị bỏ rơi này, bổn vương nghe nói hôm nay Lâm phủ có yến hội, tự nhiên lại muốn đến đây nghe xem lời đồn có thật không ấy mà."
Mộ Du nghe ra hắn đang giận dỗi với mình, y bất động thanh sắc đánh giá bốn phía.
Bách Lý Tiêu Minh thấy được động tác nhỏ của y: "Chung quanh đều là người của bổn vương."
Giờ phút này hai người đã đến trước một con hẻm nhỏ, dương liễu lả lướt, cành lá theo gió mà lay động.
Mộ Du nắm chặt góc tay áo, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Bách Lý Tiêu Minh, y thở dài một tiếng, "Chuyện này ta đã nói với mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt rồi, từ việc ở trà lâu hôm đó, hẳn là ngài đã biết tính toán của ta rồi."
Bách Lý Tiêu Minh không đồng ý, "Chiêu này của ngươi vẫn chưa đủ trình để gạt ta đâu."
Xem lại tình huống mà Mộc Nguyệt báo với mình, thì chắc là y định "lưỡng bại câu thương", chỉ là "vết thương" này chẳng đau mà cũng không ngứa.
Dù Mộ phủ có bị đá ra chuồng gà ngồi thì cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của bọn họ..
Nhưng với hoàn cảnh của Mộ Du thì khác, một quân cờ không thể kiểm soát được, cuối cùng sẽ trở thành vật hi sinh, tỷ như việc hôn nhân chính trị.
Hệ thống không nhịn được mà hoảng giùm hai người:[Ngươi trực tiếp nói với hắn đi, nhờ hắn giả làm hôn phu của ngươi, vậy không phải mớ lòng bong này đều được giải quyết hết rồi à?]
Mộ Du:[ Ngươi có thấy song nhi nào chủ động như vậy chưa?]
Hệ thống:[ Tình huống của ngươi hơi khác mà, nhưng nói chung thì đâu có hại gì tới ngươi đâu.]
Mộ Du:......
Cái gì mà không có hại đến mình chứ!
Tuy rằng mặt y hơi dày thật nên không để ý thanh danh của mình, nhưng tốt xấu gì thì y vẫn là một người sống thanh thanh bạch bạch mà.
Bách Lý Tiêu Minh thấy y không nói lời nào, làm hắn tưởng mình nặng lời với y nữa rồi.
"Lời đồn chỉ đốt được chút da lông bên ngoài Mộ phủ, nếu muốn động vào Mộ phủ, thì cần phải phá hủy mạng lưới quan hệ sau lưng hắn kia."
Mộ Du kinh ngạc nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, không ngờ hắn lại đưa hẳn lợi ích của mình ra ngoài để giúp y.
"Theo ngươi thấy, ngươi nghĩ bổn vương có được sủng ái không?" Bách Lý Tiêu Minh không ngại nói thẳng, nhưng hắn đứng trên vị trí này thì cần phải suy xét cẩn trọng hơn bao người khác.
Mộ Du nhớ tới lời hệ thống nhắc nhở trước kia, y nói giảm nói tránh: "Vinh sủng có đôi khi là bùa đòi mạng."
Bách Lý Tiêu Minh nhếch mày, "Không tồi nha, vậy mà ngươi cũng nhìn ra được."
Mộ Du: "......"
Cái đuôi chó của hệ thống sắp vểnh lên tận trời rồi, nó đắc chí nói:[ Bây giờ cậu đã thấy sự lợi hại của bổn hệ thống chưa.]
Mộ Du không muốn trả lời nó, y cũng không muốn thừa nhận là mình ngốc thật.
Y trầm mặc hai giây nói: "Ta tin vị trí kia cuối cùng cũng thuộc về Thái Tử."
Ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh chợt trở nên sắc bén, tựa như hắn đang nghĩ xem lời Mộ Du nói là thật hay giả.
Mộ Du biết trong lòng hắn còn nghi ngờ, y rộng rãi nói: "Mộ Dương Trác muốn làm vây cánh của Nhị hoàng tử, nguyên nhân ta tin tưởng Vương gia thì ngài rõ hơn ta mới phải."
Bách Lý Tiêu Minh thần sắc phức tạp "À" một tiếng, đúng thật là hắn với Thái tử có cài người đến thám thính việc của Hoàng đế, nhưng đám đó chỉ tìm được chút tin da lông bên ngoài, còn lại thì hắn với Thái tử chỉ đoán mò.
Mộ Du có thể nói ra lời này, đại biểu cho việc y đã đứng chung chiến tuyến với mình, nhưng đồng thời, cũng dâng lập trường của Mộ phủ đến tay mình.
Đôi tay để sau lưng của Bách Lý Tiêu Minh cuộn chặt, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Du, "Ngươi quyết định xong rồi?"
Quyết định trở thành kẻ thù với Mộ phủ, quyết định tin tưởng...... Ta?
Mộ Du gật gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy kiên định, "Ta muốn phá tan nát Mộ phủ, khiến Mộ Dương Trác từ trên trời rơi thẳng xuống vực, làm tất cả người nào ở Mộ gia từng khinh nhục ta đều vĩnh viễn không thể trở mình!"
Chắc chắn ngữ khí của y mang theo sự oán hận cháy bỏng, đôi mắt thanh triệt giờ đây lại lạnh lẽo nhưng chân thật đến đáng sợ.
Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, đôi chân vô thức bước về phía trước nửa bước, nhưng hắn nhịn lại, rồi thoải mái tiến lên, ôm người đang nóng nảy vào lồng ngực.
Hơi ấm bất ngờ xua tan cái lạnh quanh người, Mộ Du cứng đờ dựa vào bộ ngực rắn chắc này, không hiểu cái ôm của Bách Lý Tiêu Minh có ý tứ gì.
Y tham lam hít hà hít hà không khí vì nghẹt thở, muốn thối lui, lại bị Bách Lý Tiêu Minh siết càng chặt.
"Ngươi ở chỗ bổn vương, có thể tùy ý làm gì cũng được."
Mộ Du sợ run, đầu ngón tay không tự giác cuộn tròn lại, siết chặt vạt áo Bách Lý Tiêu Minh.
"Ngươi......" Mộ Du nhất thời hạn hán lời, không biết nên trả lời sao cho phải.
Bách Lý Tiêu Minh được như ý nguyện nhào nặn mặt người ta, đối thượng bộ dạng ngây ngốc của Mộ Du, hắn cong cong môi, "Việc ngươi lo lắng, bổn vương sẽ thay ngươi giải quyết."
Trong lòng Mộ Du cuống cả lên, Bách Lý Tiêu Minh nói chuyện mình lo lắng, là ám chỉ việc hôn sự sao? Bách Lý Tiêu Minh thật sự nguyện ý chảy vào vũng nước đục này sao?
Mắt Mộ Du vô thức mang theo sự chờ mong hơi không xác định, lại bắt gặp đôi mắt ngập ý cười của Bách Lý Tiêu Minh, làm lòng y lại mong chờ thêm nhiều chút nữa.
Bách Lý Tiêu Minh cũng không làm Mộ Du thất vọng, hắn giơ tay cuốn lấy một lọn tóc của Mộ Du, dùng đầu ngón tay vuốt ve mấy cái, tiện thể xoa bóp nặn nhéo gương mặt xúc cảm cực tốt của Mộ Du, tâm tình vui vẻ nói: "Bổn vương sẽ đi xin chỉ của phụ hoàng, cho em làm Vương phi của bổn vương."
Môi Mộ Du mấp máy mấy cái, ngón tay càng siết chặt vaò nhau.
"Ta......"
Bách Lý Tiêu Minh cắt ngang lời y sáp nói, "Nếu em không vui thì cũng muộn rồi, bổn vương đã quyết định, không thể đổi ý!"
Mộ Du bị xịt keo cứng ngắc, Bách Lý Tiêu Minh có ý gì vậy nhỉ?
Không phải là chỉ giả vờ với bên ngoài thôi sao?
Hệ thống nhịn không được lại nhảy ra, nói:[ Vậy không phải là quá trùng hợp à? Tên họ Bạch đó nhặt được một Vương phi free, hơn nữa cậu ngẫm lại đi, về sau Thái Tử đăng cơ, mấy hoàng tử dã tâm bừng bừng kia chắc chắn sẽ không được lưu lại.
Như vậy thì chỉ còn lại một Minh Vương, tận hưởng cảm giác dưới một người trên vạn người không vui sao?]
Mộ Du biết đạo lý này, nhưng y với Bách Lý Tiêu Minh chẳng là gì của nhau cả mà?
Vì thế y phản bác hệ thống:[Không phải là ngươi nói ta nên tìm một người để cùng thực hiện cái một đời một kiếp một đôi chim gì à?]
Vẻ mặt hệ thống đầy khinh thường:[ Cậu nghĩ kiểu gì mà tưởng là Bách Lý Tiêu Minh không vui vậy? Một đời một kiếp một đôi người, ta cũng đâu có loại Bách Lý Tiêu Minh ra!]
Mộ Du:......
Vậy mà y không cãi lại được nè!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm vào người này, vốn tưởng rằng Mộ Du sẽ rất cao hứng, lại chẳng ngờ rằng thân xác người ta còn ở đây mà hồn đã bay đến chốn thần tiên nào rồi.
Hắn nhíu nhíu mày, nhắm chuẩn rồi búng trán Mộ Du một cái, "Bổn vương suy xét chu toàn như thế, em còn không mau tạ ân?"
Việc này là do nha đầu Nhạc Nguyệt kia mật báo về, chuyện sắp thành cả rồi mà y định phủi mông không nhận người à?
Mộ Du đau đến mức kêu " Ui da", y che trán lại, trừng mắt nhìn Bách Lý Tiêu Minh, "Vương gia có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta không."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn thấy trán y đã bắt đầu đỏ lên, hắn thầm nghĩ: Làn da của song nhi nào cũng kiều nộn như vậy ư?
Vì thế hắn thất thần nhả ra một câu: "Ừm, em nói đi."
Mộ Du nhìn không ra hắn thất thần, suy tư nửa ngày nói: "Có thể đính hôn trước được không? Chuyện hôn sự, về sau lại nói."
Như vậy không chỉ chừa cho y một đường lui, mà cũng là cho Bách Lý Tiêu Minh một cơ hội để hối hận.
Vô luận là thân phận thế nào, năng lực vẫn hơn, Bách Lý Tiêu Minh xứng đáng có được một người tốt hơn.
Y cùng lắm chỉ là một song nhi không được yêu thương của viện trưởng thư viện, sao y dám trèo cao đến vậy chứ.
Bách Lý Tiêu Minh nhăn mặt, "Có thể nói cho bổn vương biết là vì sao không?"
Mộ Du tránh mắt, tùy ý tìm một lý do, "Ta muốn sau khi Mộ phủ biến mất thì mới thành thân."
Sợ hắn không tin, Mộ Du lại nói: "Như vậy thì ta chẳng cần hồi môn, càng không cần xem sắc mặt người Mộ gia nữa."
Bách Lý Tiêu Minh lâm vào trầm mặc, nghĩ như vậy xác thật không xấu, nhưng nếu không có người nhà mẹ thì chỉ sợ y sẽ bị khi dễ thôi.
Mộ Du cười ngẳng mặt lên, "Mộ Du tin tưởng Vương gia, ngài sẽ không để người khác khinh nhục ta."
Bách Lý Tiêu Minh bị những lời này vuốt lông đến sướng rơn rồi, hắn gật gật đầu, "Được được, bổn vương chiều em đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]