“Tân đại ca, đừng đùa nữa.” Lục Mạc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi hắn không nhịn được mà cong lên, làm lộ đôi lúm đồng tiền trên má. Mặt mày của hắn thanh nhã đẹp đẽ, ngược lại khiến dung mạo càng có vẻ không tầm thường, khuôn mặt non nớt, không còn vẻ chín chắn già dặn luôn thể hiện trong mắt như lúc trước, vừa nhìn thì không thấy gì, nhìn kỹ cứ có cảm giảm vi diệu.
Tân đại nhân nhìn mà ngây người, ông không nhịn được nói: “Lục lão đệ, ngươi...” Trông còn đẹp hơn nữ tử nữa.
Có điều suy cho cùng lời này cũng mang tính xúc phạm, Tân đại nhân vỗ trán mình một cái nhịn xuống: “Lục lão đệ, lúc nãy ngươi nói thi thể là có ý gì? Tiết Tứ công tử kia đã chết hai năm rồi, vả lại lúc ấy vội vàng chôn cất nên e rằng bây giờ thi thể đã mục nát, có lẽ đã biến thành xương trắng, không còn nhìn thấy vết thương thì làm chứng cứ thế nào được?”
Lục Mạc Ninh lắc đầu: “Lời này của Tân đại nhân sai rồi, chỉ cần thi thể vẫn còn, cho dù là xương trắng thì cũng có thể tái hiện vết thương trước khi chết.” Kiếp trước, để có thể đảm nhiệm vị trí thượng thư bộ Hình mà Lục Mạc Ninh đã đặc biệt nghiên cứu hồ sơ và đủ loại trường hợp khó giải quyết rất nhiều năm, thậm chí bao gồm phương pháp khám nghiệm tử thi, trong đó trong quyển “Tẩy Oan Tập Lục” của Tống Từ có viết phương pháp hấp xương, chỉ cần rửa sạch di hài của người chết, dùng dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-quyen-than/3478283/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.