Mặt mày Lục Thời Trung trắng bệch, ông ta có cảm giác không thể cứu vãn, vừa định mở miệng lại bị Lương thị cương quyết giữ chặt: Không được nhận, một khi nhận, lão gia không tham gia chuyện này, chỉ mặc kệ hành vi của ba ta thì không sao, nhưng bà ta thì chắc chắn phải chết.
Lục Thời Trung cúi đầu sát đất: “Tấn tướng gia, quả thật hôm đó thảo dân đã đồng ý, chuyện này... thảo dân cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa.”
Tấn tướng gia lạnh lùng nói: “Hả? Thế là ngươi thừa nhận hôm đó lão phu không ép buộc Lục gia ngươi nhận mối hôn sự này đúng không?”
Sống lưng Lục Thời Trung lạnh cứng: “Tất nhiên không phải, là thảo nhân đồng ý, không hề bị ép buộc đe dọa.”
Tấn tướng gia nói tiếp: “Nhưng sao lão phu lại nghe thấy phu nhân của ngươi nói lão phu ỷ thế hϊếp người, ép lương nam (con trai nhà lành) của Lục gia ngươi làm thê?”
Cả người Lục Thời Trung mềm nhũn: “Đó... đó là do nàng ta ăn nói bậy bạ.”
Lương thị khóc lóc kêu lên: “Đại nhân, là do dân phụ nhất thời hoảng sợ nên đầu óc rối loạn, chuyện này... chuyện này thật sự là dân phụ nhớ nhầm.”
Tấn tướng gia hỏi: “Là nhớ nhầm, hay là cố ý muốn hắt nước bẩn lên người lão phu? Lục Lương thị, mưu hại mệnh quan triều đình, vu oan mệnh quan triều đình, lão phu vậy mà không biết phụ nhân nhà ngươi to gan như vậy đấy.”
Tân đại nhân cũng đổ mồ hôi lạnh đầy trán, suýt chút nữa ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-quyen-than/3478261/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.