Bốn bề yên tĩnh.
Lông mi Lục Điềm khẽ run, vài giọt nước mắt còn vương trên đầu mi chợt rơi xuống, trong không gian tĩnh lặng gợi lên từng tầng gợn sóng vô hình.
Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch liên hồi, cũng không biết là của anh, hay là của chính mình.
Ngón tay thiếu niên vẫn áp lên mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô, lòng bàn tay nâng niu khuôn mặt cô, nhiệt độ nóng hổi, thiêu đốt đến mức khiến người ta mất tiếng.
Khóe môi cô mấp máy, hiếm khi không thốt nên lời.
Trong khoảnh khắc đó, dường như cô cũng đã hiểu được vẻ muốn nói lại thôi của anh trước kia.
Hiểu được vì sao anh luôn không mở miệng được.
Cũng bỗng nhiên hiểu ra những sự gượng gạo che giấu, những lần xoay người cố tỏ ra lạnh lùng kia, thực chất đều là cách thể hiện tình cảm vụng về và bất lực của thiếu niên.
Bởi vì anh thực sự thích cô.
Cô căng thẳng, cố kìm nén nhịp tim đang run rẩy, dưới ánh nhìn dịu dàng của thiếu niên, cuối cùng cũng khẽ hừ ra một tiếng nhẹ bẫng còn mang theo giọng mũi: "Tôi biết anh thích ngọt (Điềm)."
Đương nhiên cô biết anh thích ngọt, từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt rồi.
Tên cô có chữ "Điềm" (Ngọt),nhưng ngược lại cô lại không thích đồ ngọt đến thế.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, có kẹo gì cô cũng đều đưa cho anh.
Nhưng giờ khắc này, cô biết "Điềm Điềm" mà anh nói, không phải là vị ngọt của đồ ăn.
Nhưng mà, cô cứ muốn bắt anh phải nói rõ ràng hơn nữa.
"Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4896929/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.