EDITOR: HANNAH
Thời buổi này nam đối ngoại nữ đối nội, Thiệu Chấn Nguy lo chuyện bên ngoài đã bận đến “sứt đầu mẻ trán”, sao còn rảnh mà quan tâm hôn sự của con gái, từ lâu ông đã quẳng ra khỏi đầu lên chín tầng mây rồi. Ông vẫn luôn cho rằng Trịnh thị sẽ xử lý ổn thỏa, thế nhưng giờ nghe bà oán thán như vậy, thấy hình như cũng có lý.
Thiệu Chấn Ngu không tiếp tục đề tài này, hỏi: “Khi nó vào cung không mắc sai phạm gì chứ? Tam điện hạ… thái độ thế nào, có ghét bỏ nó không?”
Trịnh thị tỏ vẻ buồn bực, đáp: “A Tuần thông minh, xưa nay luôn biết nghĩ hơn người khác, có thể mắc sai phạm gì được? Còn về Tam điện hạ, con gái người là biểu muội xinh đẹp của người ta, đổi lại là lão gia người, có khó chịu với nó được không?”
Thiệu Chấn Ngu ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại hỏi: “Phu nhân nhà cậu hôm nay tới à?”
Trịnh thị gật đầu: “Đúng vậy, ở lại chơi hơn nửa ngày. Nàng ta hay khách sáo, khen A Quỳnh suốt buổi trưa, nếu nàng ta chỉ khen lấy lệ còn đỡ, ai dè khen đến mức ta còn thấy ngượng ngùng. Lão gia người nói xem, A Quỳnh chỉ là một con nhóc chẳng biết gì, cả ngày cười ngây ngô không tim không phổi, so ra kém xa tỷ tỷ, thế mà phu nhân nhà cậu lại cứ khen ngợi.”
Thiệu Chấn Ngu “ồ” một tiếng, đáp bâng quơ: “A Quỳnh có điểm tốt của A Quỳnh.”
Hai người im lặng một hồi lâu không nói chuyện, sau đó Thiệu Chấn Ngu còn công việc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-theo/4291019/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.