EDITOR: HANNAH
Đúng là một mỹ nhân khó ai sánh bằng, ngoại hình có phần giống với người mẫu thân đã qua đời của nàng nhưng so ra lại xinh đẹp hơn mẫu thân của nàng nhiều.
Công Tôn thị dặn dò Thiệu Tuần: “Bà ngoại rất nhớ con, đừng quên thường xuyên tới thăm người.”
Thiệu Tuần dõi theo mợ và em họ rời đi, sau đó mới đỡ Trịnh thị về viện chính.
“Mẫu thân.” Nàng nhìn xung quanh, hơi nghi hoặc: “Sao không thấy muội muội?”
Trịnh thị ngồi xuống, nhận lấy tách trà nàng đưa, đáp: “Con nhóc kia không ngồi yên được, chắc là chạy tới viện nào chơi rồi, mặc kệ nó đi.”
Sau đó Trịnh thị nhớ ra một chuyện, lấy ra mấy cái tủi tiền từ khay kim chi trên giường nhỏ, đưa tới trước mặt Thiệu Tuần rồi nói: “Ta rảnh rỗi nên làm mấy thứ đồ chơi, con cầm lấy đi.”
Thiệu Tuần vội từ chối: “Túi tiền xinh như vậy, chắc đã tốn của mẫu thân không ít công sức, hay là để lại cho muội muội đi.”
“Để cho nó làm gì, cái này ta làm cho con.” Trịnh thị trìu mến xoa mặt nàng, nói: “Hạ nhân trong viện của con tay nghề cũng tốt, quần áo chúng làm so với đồ ta làm mặc cũng thoải mái hơn. Ta chỉ làm mấy cái túi tiền, không hữu dụng lắm, chỉ là chút tấm lòng của ta mà thôi.”
Trịnh thị chọn ra một cái treo lên eo Thiệu Tuần, treo song song với viên ngọc bội nàng đang mang, nhìn ngắm một hồi rồi nói: “Nhìn cũng không tệ, con thích không?”
Thiệu Tuần nhìn chiếc túi tiền tinh xảo kia, sau một lúc nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-theo/4291018/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.