EDITOR: HANNAH
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, cuối cùng Trịnh thị vẫn là người đầu tiên có phản ứng. Bà cười rồi vẫy tay với Triệu Tuần, nói: “Con ngoan, mau tới đây nào.”
Sắc mặt Thiệu Tuần không chút thay đổi, đi về phía trước, cung kính hành lễ:
“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”
Anh Quốc công gật đầu, nói: “Ca ca con vừa mới về, con đi gặp nó trước đi.”
Thiệu Tuần quay đầu, đi tới trước mặt Thiệu Quỹ, hơi nhún gối hành lễ: “Đại ca, đã lâu không gặp, huynh vẫn ổn chứ?”
Thiệu Quỹ là người tính cách cương trực, lúc này gặp lại muội muội đã nửa năm xa cách, nét mặt cũng dịu dàng hơn: “Mọi thứ đều ổn… A Tuần, muội cao lên nhiều rồi đó.”
“Ca ca đã đi gần một năm rồi.” Ngoại hình của Thiệu Tuần không ngừng thay đổi, má bớt phúng phính hơn trước kia, khi gầy đi cũng trổ mã xinh đẹp hơn nhiều, khi mỉm cười hai mắt sẽ sáng lên, trong veo như “làn thu thủy”, đẹp tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Thiệu Quỹ đương nhiên cực kỳ vui mừng.
Lúc này, cô gái nhỏ trong lòng Trịnh thị nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Thiệu Quỹ tỏ vẻ không vui: “Đại ca ca cũng nhìn muội xem nào, có phải muội cũng cao lên rồi không?”
Nói xong, nàng ta giang tay xoay một vòng.
Không đợi Thiệu Quỹ kịp lên tiếng, người thiếu niên ngồi bên cạnh hắn đã phá ra cười: “A Quỳnh, ngươi lớn chậm quá, bị ta vượt mặt mất rồi.”
Thiệu Quỳnh ném khăn tay vào mặt cậu, hờn dỗi: “Thiệu Anh, đệ đừng có mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-theo/4291012/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.