"Cẩn Y, ta muốn nói chuyện với hắn".
Thiên Uyển hướng thê quân nói. Cẩn Y thoáng kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Từ lúc nghe tin Tề Doãn Hàm gặp nạn, nàng đã thấy Thiên Uyển lơ đảng, tâm bất định. Chuyến đi lần này quả thật không cần thiết nhưng nàng nhẹ dạ rồi, vẫn không đành lòng nhìn thê tử u buồn.
Cẩn Y xoay người, ánh mắt nàng có phần trùng xuống. Đáy lòng dâng lên cảm xúc khá tả, là giận nhưng lại xót xa. Nàng cùng Tề Trắc ra ngoài.
Trong tư phòng nhanh chóng im lặng, không khí có phần ảm đạm. Tề Doãn Hàm chồm người dậy, hắn lê thân thể đau nhứt về phía nàng.
"Tiểu Uyển nàng đến đây, ta rất nhớ nàng. Toàn thân ta vô cùng đau đớn, cả chân cũng...".
"Tề Doãn Hàm ta không phải muốn nối lại tình xưa, người đừng vọng tưởng".
"Tiểu Uyển nàng nói gì vậy?. Nàng thay đổi rồi, nàng yêu ta mà tiểu Uyển. Ta thành ra thế này nàng không quan tâm sao?".
"Ngươi nên tỉnh mộng, ta căn bản không hề yêu ngươi".
"Nàng thấy ta không may bị phế một chân liền muốn bỏ ta. Tiểu Uyển nàng không nên quá đáng!!!".
"Không may a. Lần này ngươi mạng lớn không chết đúng là phúc ba đời. Tề hiệu úy an tâm dưỡng thương, nên nhớ...".
Thiên Uyển dừng một lúc, đến gần Tề Doãn Hàm. Nàng ghé sát vào tai hắn, phát ra âm thanh lạnh lẽo, lời nói có phần thâm độc.
"Ngươi động đến Cẩn Y dù chỉ một cọng tóc, ta liền như chân ngươi một lần PHẾ BỎ".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-phu-the-quan/3629821/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.