Chương trước
Chương sau
Thiên Cư các vào buổi trưa, khách nhân ra vào nghèn nghẹt, tiếng cười nói rôm rả huyên náo cả một vùng kinh thành, tình cờ làm sao… Bọn họ đều nói chung một chủ đề.

Nam nhân bàn cạnh bên nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, không tránh khỏi tò mò, liền nhấc ghế sang bên đó tham gia tranh luận: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại hạ vừa mới chuyển đến ngày hôm qua, nên có vài chuyện vẫn chưa biết."

Người nọ vừa dứt lời, xung quanh đã xuất hiện thêm vài cái lỗ tai vểnh cao, chực chờ nghe trộm, bọn họ cũng là mù tịt tin tức a.

"Ai da, chuyện lớn như vậy mà các ngươi còn…" Một đại thẩm ngồi gần nam nhân nói được một nửa, lại ngó nghiêng nhìn xung quanh, dám chắc không có người quan phủ, mới tiếp tục kể: "Đại hoàng tử và ái nữ nhà tướng quân tư thông, bị phụ thân nàng bắt quả tang tại trận, chuyện chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, e rằng hôm nay cả Cao Cơ đều hay tin."

Đám người "mù tịt" ngạc nhiên: "Vậy điện hạ có lấy nàng ta không?"

"Các ngươi cũng không xem phụ thân nàng ta là ai?" Đại thẩm hừ hừ mũi, đúng là tuổi trẻ, suy nghĩ nông cạn: "Tư Đồ tướng quân, là Tư Đồ tướng quân đó!"

Cao Cơ đại tướng - chiến thần sát phạt trên chiến trường, nắm giữ hai phần ba binh quyền cả nước, ngay cả Hoàng đế cũng nhượng bộ ông ta bốn phần, lần này xem ra… Không muốn cũng phải lấy.

Nam nhân hóng chuyện xong rồi, cũng không nén lại lâu, quay trở về bàn của mình: "Ta nói, đại hoàng huynh của ngươi chơi lớn thật, chuyện mất mặt như vậy cũng dám làm."

Bằng hữu ngồi đối diện từ chối cho ý kiến, cao nhã uống trà.

"Thiên Triệt, ta nói này, ngươi dẹp ngay cái bản mặt "vợ chết, con khóc" của mình đi, hài tử đều bị ngươi dọa sợ chạy mất kia kìa." Bọn họ đã quen nhau hơn năm năm, tính tình người này hắn hiểu rõ, ngoài lạnh trong nóng, đối với người ngoài thì lạnh nhạt, nhưng với tình nhân lại sủng nịch vô điều kiện, nếu không cũng chả đem người giấu giếm lâu như vậy.

"Phiến Ân, ta nói hắn bị bỏ mê dược ngươi tin không?" Cao Thiên Triệt lắc đầu cười nói, chính hắn còn không tin một kẻ có tâm phòng bị như Cao Thiên Ca, ngay cả tùy tùng thân cận cũng không có lấy một người, vậy mà lại rơi vào tay một nữ nhân trói gà không chặt.

"Là nữ nhân đó?" Lữ Phiến Ân nheo mắt hỏi lại: "Chẳng phải trước đó hắn bày mưu tính kế theo đuổi nhi tử của đại tướng quân sao? Há nào hiện tại lại biến thành muội muội?"

Về vấn đề này, Cao Thiên Triệt đến nay vẫn chưa tìm ra đáp án, chỉ biết, ba năm trước, tính cách Tư Đồ Vân Sơ đột nhiên đại biến, từ thiếu gia nho nhã, luôn sống dưới sự bao bọc của phụ thân, trở thành thiếu niên kiêu ngạo, ngang ngược, bạo dạn. Còn về quan hệ giữa hắn và Cao Thiên Ca, từ lúc diễn ra yến hội hoàng cung, Cao Thiên Triệt đã lờ mờ đoán được, nhờ người điều tra, quả nhiên, hai người bọn họ đã không qua lại được ba năm.

Một người bình thường làm sao chỉ sau một đêm có thể thay đổi lớn đến vậy?

Cao Thiên Triệt đáp lời: "Suy ra như vậy cũng rất tốt, Cao Thiên Ca và Tư Đồ Kiệt đã phát sinh hiềm khích, ông ta chắc chắn sẽ không bằng lòng đứng về phía hắn, đối với ta đây không hẳn là chuyện xấu."

Lữ Phiến Ân nghĩ nghĩ cũng đồng tình: "Cũng đúng, nhưng tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, bên phía Cao Thiên Ca vẫn còn thế lực của thừa tướng."

"Ân." Cao Thiên Triệt ban đầu chính là sợ Cao Thiên Ca sẽ có được thần thế hai phe tả hữu tướng, lần này xem ra, ông trời cũng muốn giúp hắn: "Bên phía ngươi cũng phải cẩn thận."

"Ta biết rồi." Lữ Phiến Ân cầm một cái bánh bao cho vào miệng, vừa nhai vừa nhướn đầu ra cửa sổ: "Mà sao đội ngũ rước dâu của Cao Thiên Ca còn chưa xuất hiện, theo lẽ thường, với tính tình Cao Hoàng chắc chắn sẽ tức giận, ban xuống một đạo thánh chỉ rồi chứ!"

Cao Thiên Triệt cười tà, dĩ nhiên là phải có rồi, chỉ là…..

*****

Phủ tướng quân.

Sau khi Tư Đồ Tuyết Nhã bận lên hỷ phục đỏ của tân nương, trang điểm lên gương mặt diễm lệ tuyệt mỹ, nàng ta vui sướng không ngừng nhảy múa trong phòng, dường như sự tình ngày hôm qua chả phải chuyện gì to tác. Cứ tưởng Tư Đồ Kiệt sẽ làm lớn chuyện, thậm chí đánh mắng nàng một trận, ai ngờ, nàng chỉ cần "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ", ông ta liền khoan nhượng, hướng hoàng đế xin một đạo ý chỉ ban hôn cho nàng và Thiên Ca.

Cuộc sống tươi đẹp sau này, nàng thật mong đợi mà!

Từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tư Đồ Tuyết Nhã hơi không vui, bực dọc lên tiếng: "Vào đi."

Tư Đồ Vân Sơ mang theo Đường Văn bước vào phòng, thấy nàng tâm tình tốt, hắn cũng nhoẻn miệng cười tươi: "Muội muội tốt của ta."

Thấy người sang bắt quàng làm họ, Tư Đồ Tuyết Nhã khinh bỉ nhìn hắn: "Ngươi đây là thấy ta sắp trở thành Hoàng tử phi nên muốn tới nịnh hót, ta nói cho ngươi biết… muộn rồi."

"Muội nghĩ nhiều rồi." Tư Đồ Vân Sơ xua tay cười xòa: "Theo lễ nghi của Cơ Cao quốc chúng ta, nữ nhi trước khi xuất giá sẽ được phụ thân đích thân đội khăn che cho, nhưng hiện tại người không muốn thấy mặt muội, thân làm huynh trưởng, việc này đương nhiên sẽ rơi vào tay ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.