"Ngươi nói thật?" Tư Đồ Tuyết Nhã kinh nghi hỏi lại, đối với nam nhân đã từng đòi giết mình, trong lòng tự khắc sinh ra phòng bị.
"Ân." Tư Đồ Vân Sơ gật đầu, từng bước đi đến bàn trang điểm, cầm khăn tân nương lên xem, khăn lụa màu đỏ tươi, mỏng manh nhưng cũng khá mềm mại: "Mau ngồi xuống, ta đội cho ngươi."
Trong lòng tuy vẫn còn đối người trước mặt hơi e sợ, Tư Đồ Tuyết Nhã cũng chỉ đành ngồi xuống bàn, nhìn nữ tử trong gương, khuôn mặt này thật sự quá xinh đẹp, từ lúc đến đại lục Vân Vũ, chỉ có dung nhan này là khiến nàng hài lòng. Lại nhìn tới nam nhân đứng sau lưng mình, Trương Tiểu Ái không khỏi cảm khái, Tư Đồ Vân Sơ so với muội muội hắn, trông còn kiều diễm vạn phần, cũng chẳng phải vì người nọ mang diện mạo "liễu yếu đào tơ" khiến người đau lòng, mà chính là "trong nhu có cương", tùy cơ ứng biến làm người khác khó nắm bắt.
Ngón tay dài, thon thả giúp nữ nhân mang khăn trùm đầu, Tư Đồ Vân Sơ nhìn bản thân trong gương mang theo nét dịu dàng hiếm thấy, hắn cũng từng mong chính mình sẽ đích thân đưa muội muội lên kiệu hoa, tự tấu một khúc đàn chúc mừng, đáng tiếc Nhã Nhi đang ở nơi nào hắn cũng không biết. Tư Đồ Vân Sơ cười khổ, lắm lúc hắn muốn giết chết Trương Tiểu Ái rửa giận, nhưng khi nhìn đến dung mạo quen thuộc, suy cho cùng vẫn là không nỡ, trong lòng bất chợt vang lên hai tiếng gọi "ca ca".
"Ca ca, Nhị tỷ! Kiệu hoa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671850/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.