Bố trí xong xuôi đâu vào đấy, Triệu Tinh không yên tâm Tư Đồ Vân Sơ, đích thân đưa hắn về phòng nghỉ ngơi: "Dạo gần đây vẫn luôn thúc ngựa không ngừng nghỉ trở về kinh thành, người và hài tử trong bụng hẳn rất mệt nhọc, một lát ta sẽ sai ngự trù chuẩn bị nhiều món ngon cho người."
Dọc đường đi Triệu Tinh cứ luyên huyên không ngừng, hắn cố gắng tỏ ra bình tình, thực ra nội tâm đã sớm cảm nhận được sự bất thường của người nọ. Trong lòng ngực đau đớn, bôn ba bao ngày lại thật sự rất mệt mỏi nhưng đến đêm không tài nào chợp mắt.
Tư Đồ Vân Sơ xoa xoa bụng, giương mắt nhìn đại điện hùng vĩ phía xa, mỉm cười: "Xác của Văn, ngươi đã tìm thấy?"
"....." Triệu Tinh im lặng không nói, cảm giác phiền lòng không cách nào giải tỏa.
"Ta đã sống qua hai kiếp." Triệu Tinh ngạc nhiên nhìn hắn, Tư Đồ Vân Sơ không để tâm, nói tiếp: "Kiếp trước, kẻ ngồi trên ngai vàng kia là Cao Thiên Ca, sau khi hết giá trị lợi dụng ta liền bị hắn vứt bỏ trong lãnh cung lạnh lẽo, phụ thân cùng toàn bộ trên dưới phủ tướng quân đều phải bỏ mạng."
"Hoàng phi…"
"Vào phút cuối cuộc đời, ta gặp được Đường Văn. Ngươi biết không? Nam nhân đó rất ngốc, một thân một mình dám xông vào lãnh cung, còn hứa gì mà… sẽ mang ta rời khỏi đây." Nhớ lại quá khứ, Tư Đồ Vân Sơ bất giác nở nụ cười: "Ngày đó, cả bầu trời trong mắt ta toàn một màu đỏ, Văn yên tỉnh nằm trong vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671760/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.