Cao Thiên Triệt bị Tư Đồ Vân Sơ tức giận lớn mật mắng đến sắc mặt trắng bệch, nói đúng ra, hắn chẳng thèm để ý chuyện Tư Đồ Vân Sơ láo xược, nhưng trước bao người hầu, dù sao hắn cũng là hoàng đế, thái độ của Tư Đồ Vân Sơ không khỏi làm hắn sinh khí.
Tư Đồ Vân Sơ lại không thức thời, dù sao hắn cũng không muốn kiêng dè với tên khốn này: "Ta lập lại lần nữa, Tư Đồ Vân Sơ ta không phải hoàng hậu Cao Cơ, càng không phải là người của ngươi! Giờ phút này ta chỉ muốn tránh xa cái hoàng cung hôi hám cùng cái tên lòng lang dạ sói nhà ngươi, một giây một khắc ta cũng không muốn ở đây!"
Xem Cao Thiên Triệt không mở miệng, Tư Đồ Vân Sơ biết bị mình nói trúng. Hắn tức giận đến không nói nên lời, chỉ thấy khí huyết dồn lên ngực, cơ hồ không thở nổi.
Im lặng đến nửa ngày, hắn hung hăng giơ ngón tay chỉ vào Cao Thiên Triệt, thanh âm nhịn không được run rẩy: "Cao Thiên Triệt! Ngươi thật tốt, thật tốt! Hôm nay Tư Đồ Vân Sơ ta mới hiểu rõ ngươi! Từ nay về sau dương quan của ngươi ngươi đi, cầu độc mộc của ta ta bước, chúng ta vĩnh viễn không ai liên quan đến ai!"
Cao Thiên Triệt làm sao để hắn đi như thế, khó thở mà rút thanh bội kiếm dưới thắt lưng.
Dựa vào cái thân tàn tật này của mình, Tư Đồ Vân Sơ dĩ nhiên không phải đối thủ của Cao Thiên Triệt, càng không nói đến đám thủ vệ theo sau hắn.
Tư Đồ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671759/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.