Ngày ấy, trong điện Cảnh Lâm, Cao Thiên Triệt một mình phê duyệt tấu chương, đầu chợt lóe lên một tia lưu quang.
"Nay đã là tháng mấy rồi?" Cao Thiên Triệt trầm tư hỏi Trương Di bên cạnh hắn.
Trương Di nói: "Bệ hạ, tháng tám, hôm nay chính là tết Trung thu."
Cao Thiên Triệt vội vàng nhìn về phía ngoài điện, sắc trời đã hoàng hôn: "Trẫm muốn xuất cung." Cao Thiên Triệt có chút bối rối nói: "Trẫm muốn đi xem hội đèn lồng!"
"Nhưng thưa bệ hạ….." Trương Di giật mình nói: "Vậy nô tại sẽ báo cho Chư đại nhân hộ giá."
"Không cần." Cao Thiên Triệt vội hỏi: "Trẫm sẽ thay quần áo, cải trang vi hành."
Trương Di không biết Cao Thiên Triệt định làm gì, nhưng không dám hỏi nhiều, theo ý Cao Thiên Triệt, tìm cho hắn một bộ thường phục, hầu hạ Cao Thiên Triệt mặc vào.
Cao Thiên Triệt vội vã ra khỏi cung. Hắn không lo lắng cho an toàn của bản thân, bên ngươi hắn có Trương Di, cũng có ám vệ trong góc khuất theo dõi, không ai có thể làm hắn bị thương. Cao Thiên Triệt vội hỏi Trương Di: "Hội đèn lồng ở nơi nào?"
Trương Di kêu một chiếc xe, hắn cùng Cao Thiên Triệt đi tới hội đèn lồng.
Sau hoàng hôn, hoa đăng rực rỡ.
Cao Thiên Triệt hòa giữa dòng người như nước chảy, hắn không có tâm trạng ngắm hoa đăng gì cả, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Đã qua lâu lắm rồi, cảm xúc ngổn ngang trong lòng không tài nào cản lại, như lần đầu hắn gặp người nọ.
Trương Di cơ hồ không theo kịp bước chân Cao Thiên Triệt, chỉ có thể cắn chặt răng theo sát phía sau, người xung quanh lui tới quá nhiều, khiến hắn chỉ lơ một chút thôi, sẽ khiến vạn tuế gia thất lạc.
Cao Thiên Triệt đi từ đầu đến cuối chợ hoa đăng, rồi lại đi từ cuối lên đầu, một cách vô định.
Trương Di thở hổn hển nói: "Bệ hạ, người rốt cuộc đang tìm thứ gì?"
Cao Thiên Triệt mờ mịt đứng trên đường cái, biển người mù mịt, hắn cũng không biết mình đang làm gì? Cao Thiên Triệt thấp thỏm không yên nhìn chung quanh, bốn phía đều là những gương mặt cười, chỉ là, tất cả đều xa lạ.
"Hoàng cung đốt pháo hoa!" Có người chỉ vào phía sau Cao Thiên Triệt hô to.
Cao Thiên Triệt quay đầu, thiên không lúc này nở rộ yên hoa, ngũ thải tân phân, khiến người không kịp nhìn, kinh hỉ không ngừng.
"Đại bá, ngọc bội của ngài rơi này." Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Cao Thiên Triệt.
Cao Thiên Triệt bỗng nhiên xoay người, trong ánh đèn đuốc lan san, một nam hài tử mỉm cười với hắn.
Trương Di mở to hai mắt, lại nhanh chóng xóa tan nghi ngờ trong lòng, im lặng đứng bên cạnh.
"Đại bá, của ngài đánh rơi này." Tiểu hài tử thấy người nọ trân trân nhìn mình không chớp mắt, không khỏi nhíu mi: "Ngài đang nhìn gì vậy ạ?"
Tiểu hài tử có đôi mắt phượng to tròn, cả người trắng hồng phấn nộn, thật đáng yêu! Thấy nhóc con nhíu mày, Cao Thiên Triệt vội vàng bình tĩnh lại, lắp bắp nói: "Cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm tạ ạ." Tiểu hài tử lúc này mới cười rộ lên, cầm ngọc Uyên Ương trong tay đặt vào tay Cao Thiên Triệt: "Ngài lần sau phải cẩn thận một chút."
"A Đường!"
"Đường Đường!"
Lại là giọng nói của nam hài vang lên.
Tiểu hài tử nhanh chóng xoay người, giơ cánh tay, hướng về phía hai hài tử mặc hắc y cùng lam y đang đi về phía họ: "A Bảo, Tư Hành, ta ở đây!"
Trái tim Cao Thiên Triệt đập liên hồi, khuôn mặt ba hài tử này rất giống.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Tiểu hài tử tên A Bảo đi tới, nhìn thoáng qua Cao Thiên Triệt, hỏi hài tử tên A Đường.
"Không có gì." A Đường nói: "Đại bá này làm rơi đồ, ta nhặt nên trả lại cho người ta thôi."
Tiểu hài gọi Tư Hành bĩu môi: "Ngươi bỏ lại hai chúng ta, tự mình chạy đi mất, khiến ta và Đường ca ca chạy đi tìm, khi về ta sẽ mách Vân thúc thúc đánh đòn ngươi."
"Ngươi muốn đánh nhau sao?" A Đường xắn tay áo định nhào đến, lại bị A Bảo cản lại: "A Bảo! Ngươi xem cái tên Hạ Tư Hành này lúc cũng muốn gây sự với ta!"
"Được rồi, được rồi!" A Bảo gượng cười với Cao Thiên Triệt, nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."
"Vậy….." A Đường nói với Cao Thiên Triệt: "Đại bá, con phải về đây."
Cao Thiên Triệt nhìn ba người: "Thứ này các ngươi hãy cầm đi." Cao Thiên Triệt tháo xuống miếng ngọc bội Uyên Ương, đưa cho bọn họ.
"Đừng." A Bảo nhìn hai quả ngọc Uyên Ương, lắc đầu nói: "Đại bá, chúng ta tình cờ gặp gỡ, không thể nhận lễ lớn như vậy được."
"Chúng con đi đây, hẹn ngày gặp lại." A Đường vẫy tay chào Cao Thiên Triệt.
Cao Thiên Triệt không có cơ hội mở miệng, nhìn ba hài tử sóng vai hòa vào giữa biển người, bọn họ hẳn là muốn xem pháo hoa cứ đi thẳng về phía mảnh trời đêm đầy hoa nở rộ kia. Trán A Đường văn là có chút mồ hôi, A Bảo nâng tay định lau đi giúp, nhưng A Đường lại tựa đầu vào vai y, cọ qua cọ lại, dùng áo y lau mồ hôi. Nhìn vẻ mặt tươi cười của ba hài tử, một tươi đẹp lại mang theo chút giảo hoạt, một sủng nịch lại có một chút bất đắc dĩ, một đáng yêu lại có chút nghịch ngợm, thật giống mà.
Nhìn bọn họ càng ngày càng đi xa, cuối cùng nhập vào giữa biển người, Cao Thiên Triệt mới im lặng quay lưng.
"Bệ hạ?" Trương Di lúc này mới phát ra âm thanh, đầy vẻ kinh ngạc.
Cao Thiên Triệt lắc lắc đâu, mọi người đều tới ngắm pháo hoa, phần sau con phố lạnh lùng đi không ít. Cao Thiên Triệt nâng tay, nhìn ngọc bội Uyên Ương, thở dài, rồi thứ này sẽ cùng hắn xuống mồ.
Hai bóng người cô độc bước về trước, phía sau là ánh lửa điểm xuyết trong đám người, trước mắt hắn là màn đêm thê lương cùng con phố vắng lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]