Ta họ Đàm, tự Tư Tình, là đích tử của Thái sư tiền triều. Từ nhỏ đã yêu thích cưỡi ngựa bắn cung, khổ nổi cha ta lại là thái sư, một lão nhân toàn thân chữ nghĩa, thế nên ta cũng tự ép chính mình học binh thư, nhưng ta thật sự không thích.
Có một lần cùng phụ thân vào cung bái kiến hoàng đế, ta lại lén trốn đi chơi, đó là lần đầu tiên ta gặp hắn.
Dáng người hắn rất bé, gầy gò đến đáng thương, ta cứ ngỡ hoàng tử trong cung đều phải mũm mỉm mới phải, sao tên này lại tàn tạ giống ăn mày trên phố thế nhỉ? Cả một đám hoàng tử, quý tộc ức hiếp mình hắn, hắn bị đánh chỉ dám co mình trên đất mà chịu đòn. Thế nhưng, phụ thân từng dạy ta rằng, là nam tử hán đại trượng phu phải hành hiệp trượng nghĩa giúp người, thế là ta xông vào đánh cho đám kia ra bã, chỉ dám khóc gào kêu cha gọi mẹ.
Sau vụ ẩu đả đó ta bị phụ thân dạy dỗ một trận, còn bị cấm túc ba tháng, nhưng ta không thấy mình sai, lại nghĩ đến hắn, ta bất giác mỉm cười, muốn gặp xem hắn thương thế đã lành lặn chưa?
Một lần gặp gỡ đó phải mất đến tận tám năm sau mới có dịp tương ngộ, ta lúc này đã hai mươi tuổi, theo như phụ thân nói tên nhóc ta cứu năm đó là tứ hoàng tử - Cao Tư Dụ, mẫu thân hắn chỉ là một tì nữ rửa chân, may mắn được hoàng đế sủng hạnh mà mang thai, vì thân phận thấp hèn, từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671744/chuong-93.html