Sau khi chuyện bên phía nhà họ Cận đã quyết định, Diệp Thủy Thanh dành thời gian về nhà mẹ đẻ một chuyến.
“Mẹ, sao thế?” Diệp Thủy Thanh thấy mẹ mặt chau mày ủ, mặc dù trong lòng có kết quả nhưng vẫn hỏi một câu.
“Haiz, có một chuyện mẹ với bố con sợ nhà Văn Lễ bọn họ cũng đang loạn nên mãi vẫn không nói với con, nếu con đã về thì chắc chắn chuyện này cũng không giấu được. Chuyện là thế này, người của tổ dân phố nói căn nhà của anh hai con là xây sau không tính, không thể cho nhà đền bù, Nguyệt Anh này vừa biết thì tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, nói không có nhà thì không về.”
Sau khi Diệp Thủy Thanh nghe xong thì lộ ra bộ dạng khó xử: “Vậy bố con nói thế nào?”
“Bố con cũng hết cách, chỉ đành xin người của tổ dân phố nói giúp chúng ta, thật sự không được thì lấy nhà của mẹ với bố cho anh hai con bọn chúng ở, đến lúc đó chúng ta nói sau vậy.”
“Vậy khi nào người của tổ dân phố lại đến?” Diệp Thủy Thanh hỏi.
“Chắc là ngày mai, mai qua cho ký tên.”
“Biết rồi mẹ, ngày mai con với Văn Lễ cũng đến, trước khi bọn con đến, mọi người tuyệt đối đừng ký tên.”
“Được, nhưng con đừng để Văn Lễ ra tay đánh người, đó đều là cán bộ, bản thân chúng ta thà chịu khổ chút cũng đừng phạm pháp.” Chung Xuân Lan sợ Cận Văn Lễ ra tay với người ta thì không yên tâm lắm.
“Mẹ, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229613/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.