🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Náo Náo ngồi trên chiếc giường gỗ của mình, nhìn tới nhìn lui những bạn học khác đều đã ngủ cả rồi.

“Cận Nhu, con còn chưa ngủ sao?”

“Cô giáo Mã, con vẫn chưa ăn đồ ăn.”

 

Mã Minh Lệ bất lực nhìn Náo Náo mũm mĩm rồi nói: “Không ăn không được sao?” Trước đây cô ấy chưa từng trông lớp này, nhưng từ lâu đã nghe nói mỗi ngày trước khi ngủ trưa con bé tên Cận Nhu này đều phải ăn một bát cà chua trộn đường, nếu không thì đừng hòng yên ổn. Mà phụ huynh của con bé này mỗi ngày ngoài mang cà chua, thì còn mang cho con bé rất nhiều đồ ăn, đương nhiên cô ấy cũng nghe nói chuyện của bố mẹ con bé này, có thể thấy điều kiện trong nhà họ khá tốt.

“Vậy con không ngủ được.” Náo Náo chớp mắt vô tội.

“Cận Nhu, con xem các bạn khác đều không ăn, con nên giống với mọi người mới đúng, còn nữa ngày nào con cũng ăn nhiều đồ như vậy thì sẽ mập thêm đấy, nghe lời cô hôm nay không ăn, mập nữa là không đẹp đâu.”

Náo Náo nghe xong thì im lặng, trực tiếp nằm xuống, Mã Minh Lệ cười đắp chăn cho cô bé, trong lòng thầm nghĩ ai nói con bé này không dễ đối phó, chẳng phải rất nghe lời sao, thế là kiểm tra một vòng rồi ra ngoài.

Cô giáo Mã thật đáng ghét, nói mình mập, còn nói mình không đẹp! Mình đói bụng cũng không ngủ trưa ngon! Buổi chiều Náo Náo ngồi xổm một mình dưới gốc cây, buồn bực cầm nhánh cây vẽ nguệch ngoạc, tâm trạng rất không vui.

Đột nhiên một con sâu lông đủ màu sặc sỡ bò qua trước mắt cô bé, Náo Náo nhìn chăm chăm vào con sâu lông kia, sau đó đứng dậy chạy vào phòng, lúc quay lại thì trong tay cầm một tờ giấy thủ công màu đỏ lớn, cô bé lấy nhánh cây để con sâu lên giấy, sau đó lại lần lượt tìm thêm nhiều sâu trên cây.

“Đại Phong, cậu qua đây.” Náo Náo vẫy tay với cậu bé lớn ngang ngửa mình.

 



“Làm gì đó?” Đại Phong đang đùa giỡn với người khác chạy qua.

“Cô giáo Mã không phải là dì út của cậu sao, tớ tặng cô ấy một món quà, cậu đi cùng tớ đi, đến lúc đó cậu đưa vào giúp tớ.”

“Sao cậu không tự đi?” Đại Phong nghe thì rất vui vẻ, bình thường Náo Náo hay phát đồ ăn cho mọi người, vậy bên trong gói giấy tặng cho dì út chắc chắn cũng là đồ ăn ngon, dì út cũng sẽ cho mình ăn, đúng là tốt quá rồi.

“Tớ ngại, cậu tặng giúp tớ đi.”

“Được, vậy giờ đi đi!”

Đến bên ngoài văn phòng, Náo Náo trốn trong chỗ rẽ, nhìn Đại Phong vào văn phòng thì bắt đầu mím môi cười, rốt cuộc bên trong giấy đỏ có bao nhiêu con sâu lông bản thân cô bé cũng không biết, cô bé chỉ đếm đến mười hai thì không đếm được nữa, dù sao cũng là đầy một gói.

“A…! A! A!” Trước sau văn phòng tuyền đến mấy tiếng la hét, sau đó ba bốn giáo viên từ trong chạy ra, mặt cũng bị dọa đến tái xanh.

Náo Náo dựa vào góc tường che miệng cười đến mức không ngừng giậm chân, sau đó chạy như một làn khói.

Buổi tối từ nhà trẻ về đến nhà, sau khi vào phòng, lúc Náo Náo nhìn mẹ mình giơ cây chổi nhỏ trong tay lên thì biết ngay là mình sắp bị đánh rồi.

“Mẹ, con biết sai rồi, mẹ đánh con nhẹ chút, hu hu…” Náo Náo xin tha, nước mắt hối hận cũng rơi xuống, chỉ là lúc này đã muộn!

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.