Diệp Thủy Thanh bị Cận Văn Lễ chọc cười, cảm xúc căng thẳng ban đầu thoáng chốc đã buông lỏng hoàn toàn.
“Vợ à, là chỗ này sao?” Cận Văn Lễ dùng cùng lúc cả tay và môi trên người Diệp Thủy Thanh cuối cùng không nhịn được ngồi dậy, sau mấy lần nhao nhao muốn thử thì bắt đầu hỏi Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cười lắc đầu, Cận Văn Lễ vội đổi vị trí, sau đó lại hỏi: “Lần này thì sao?”
“Chắc cũng không phải.” Diệp Thủy Thanh trả lời rất do dự.
“Vậy rốt cuộc là ở đâu, vợ hiền à, không phải em cũng không biết đấy chứ? Mau nói cho anh biết đi!” Cận Văn Lễ gấp đến độ trán đầy mồ hôi, kì kèo qua lại nhưng không thể tiến vào cửa.
“Anh xuống xíu nữa, trên bề mặt chút.”
Cận Văn Lễ lập tức làm theo.
“Khốn khiếp, không phải chỗ đó, không phải! Em nói không phải anh nghe không hả? Đừng cử động, anh khoan hãy cử động!”
“Vợ này, không phải em đùa anh đấy chứ? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, em đừng đùa anh!”
“Cái rắm, em còn để anh làm đến đau đấy, em có thể đùa với anh sao? Người của anh thấp xuống chút, em giúp anh.” Kiếp trước lúc Diệp Thủy Thanh ở cùng Thôi Tất Thành thật ra đã nhiều năm chưa sống cuộc sống vợ chồng, bây giờ cũng rất xa lạ, chỉ đành tự mình bắt tay thăm dò tìm kiếm.
Diệp Thủy Thanh thấy mình gần Cận Văn Lễ trong gang tấc, hồi lâu mới hỏi một câu không chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229577/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.