Diệp Thủy Thanh bị Cận Văn Lễ chọc cười, cảm xúc căng thẳng ban đầu thoáng chốc đã buông lỏng hoàn toàn.
“Vợ à, là chỗ này sao?” Cận Văn Lễ dùng cùng lúc cả tay và môi trên người Diệp Thủy Thanh cuối cùng không nhịn được ngồi dậy, sau mấy lần nhao nhao muốn thử thì bắt đầu hỏi Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cười lắc đầu, Cận Văn Lễ vội đổi vị trí, sau đó lại hỏi: “Lần này thì sao?”
“Chắc cũng không phải.” Diệp Thủy Thanh trả lời rất do dự.
“Vậy rốt cuộc là ở đâu, vợ hiền à, không phải em cũng không biết đấy chứ? Mau nói cho anh biết đi!” Cận Văn Lễ gấp đến độ trán đầy mồ hôi, kì kèo qua lại nhưng không thể tiến vào cửa.
“Anh xuống xíu nữa, trên bề mặt chút.”
Cận Văn Lễ lập tức làm theo.
“Khốn khiếp, không phải chỗ đó, không phải! Em nói không phải anh nghe không hả? Đừng cử động, anh khoan hãy cử động!”
“Vợ này, không phải em đùa anh đấy chứ? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, em đừng đùa anh!”
“Cái rắm, em còn để anh làm đến đau đấy, em có thể đùa với anh sao? Người của anh thấp xuống chút, em giúp anh.” Kiếp trước lúc Diệp Thủy Thanh ở cùng Thôi Tất Thành thật ra đã nhiều năm chưa sống cuộc sống vợ chồng, bây giờ cũng rất xa lạ, chỉ đành tự mình bắt tay thăm dò tìm kiếm.
Diệp Thủy Thanh thấy mình gần Cận Văn Lễ trong gang tấc, hồi lâu mới hỏi một câu không chắc chắn: “Anh xong chưa?”
Mặt Cận Văn Lễ đỏ lên lập tức, nhỏ giọng nói úp mở: “Anh, anh nào biết em sẽ ra tay chứ.” Anh nằm mơ cũng không ngờ Diệp Thủy Thanh có thể lấy tay sờ mình, kết quả giật mình một cái thì đã giao nộp rồi.
Diệp Thủy Thanh thấy sắc mặt Cận Văn Lễ ngày càng đậm, chịu đựng một lát thì cuối cùng vẫn giơ tay ra ôm lấy cổ anh cười thành tiếng, người run rẩy cũng ngày càng mạnh, gần như sắp cười đến ngất.
Cận Văn Lễ bối rối chỉ đành duy trì tư thế này không nhúc nhích, chỉ là Diệp Thủy Thanh áp sát anh như vậy, cọ xát một lúc thì lại có phản ứng, liền trở nên đắc ý: “Vừa nãy anh không chuẩn bị, thể lực vẫn tốt đây, thế nào khôi phục nhanh đấy chứ? Vợ à, lần này em dạy anh đàng hoàng đi.”
Diệp Thủy Thanh cười gật đầu, từ từ chỉ dẫn Cận Văn Lễ.
Lần này Cận Văn Lễ rất nhanh đã qua được cửa, nhưng lại không dám tiến thêm một bước: “Vợ ơi, bọn họ đều nói lần đầu của con gái đau lắm, vậy làm sao đây?”
“Cái này thì dễ thôi, tiếp theo anh không làm gì nữa là được rồi.”
“Vậy sao được!”
Chóp mũi Diệp Thủy Thanh đều là mồ hôi, véo Cận Văn Lễ một cái: “Vậy anh còn hỏi những lời vô ích này làm gì, sớm muộn cũng phải đau, anh dứt khoát chút, được không hả?”
“Vậy vợ ơi, em ráng chịu đựng nha, anh cố gắng nhanh chút.”
Chỉ một câu nói này khiến cho Diệp Thủy Thanh vốn đã thu lại nụ cười bắt đầu kìm nén vui vẻ, Cận Văn Lễ đơn thuần như vậy đúng là khiến người ta thương tiếc, nếu đàn ông nhanh thì mới đúng là mất mặt!
“Không phải anh nói nhanh chút à? Sao còn chưa xong nữa!” Diệp Thủy Thanh có chút khó chịu, vừa nãy sau khi mình đã đau như thế rồi, từ từ cảm giác đã đỡ hơn, nhưng Cận Văn Lễ đã là lần thứ hai rồi, cơ thể này của mình dẫu sao cũng là lần đầu thời gian dài thì không chịu đựng nổi.
“Vợ ơi, anh mới hiểu được chuyện này không thể nhanh, tốc độ của anh có thể tăng nhanh, nhưng quá trình buộc phải dài, bây giờ anh giống như thần tiên vậy, loại mùi vị dễ chịu đó không nói ra được, anh không thể nào tách khỏi em.” Cận Văn Lễ đã có kinh nghiệm ngắn ngủi của lần đầu vừa nãy, lần này lâm trận thật sự đã tìm được ngon ngọt.
“Em đau đây này, anh chỉ lo mình vui sướng thôi à?” Diệp Thủy Thanh chỉ thấy đau rát, kiếp trước khi mình gả cho Thôi Tất Thành mặc dù cũng đau, nhưng hai người đều xấu hổ nên cũng vội vàng cho xong chuyện, nào có như cái tên không biết xấu hổ này cứ lôi thôi không xong như vậy.
Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh đau đến nhíu mày thì cũng lo lắng, thế là lại kiên trì thêm hai ba phút thì trở người nằm sang bên cạnh, đợi sau khi hô hấp hơi bình ổn lại thì mới ngồi dậy: “Anh xem xem có bị thương không?”
“Anh nghỉ chút đi, ti vi còn chưa tắt kìa, âm lượng lớn như vậy người khác còn ngủ hay không đây?” Diệp Thủy Thanh né tránh tay của Cận Văn Lễ, cầm khăn giấy dọn dẹp bên giường, sau đó lại vứt khăn giấy cho Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ cười ha ha nhận lấy khăn giấy, lau qua loa mấy cái cũng không mặc quần áo vào, trực tiếp nhảy xuống giường tắt hết ti vi và đèn, lúc quay lại thì chui thẳng vào chăn của Diệp Thủy Thanh, sau đó ôm lấy cô: “Vợ ơi, cuối cùng chúng ta cũng ngủ cùng một cái chăn rồi.”
Trong bóng tối, Diệp Thủy Thanh cảm nhận được hơi thở nóng bừng của Cận Văn Lễ, nghe anh nói xong thì mím môi cười cũng không trả lời, nhắm mắt lại không bao lâu thì đã từ từ ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất ngon, lúc Diệp Thủy Thanh mở mắt thì bên ngoài cửa sổ đã sáng rồi, thế là cầm đồng hồ lên xem đã bảy giờ mười phút rồi, muốn mau chóng thức dậy giúp mẹ chồng làm đồ ăn sáng gì gì đó.
“Em dậy sớm thế làm gì, tối hôm qua đau như vậy còn chảy máu nữa, rất đáng sợ, em mau nghỉ đi.” Trong mơ hồ Cận Văn Lễ cảm thấy dưới tay trống rỗng thì cũng tỉnh dậy theo.
Diệp Thủy Thanh nghe câu này thì trợn mắt: “Đáng sợ? Vậy nếu không có máu thì anh vui à?”
“Là anh lỡ lời, vợ anh thuần khiết lắm, anh vui mừng còn không kịp ấy chứ, không phải là anh thương em sao!”
“Anh muốn ngủ thì ngủ tiếp đi, ngày đầu tiên đến nhà anh có thế nào cũng không thể để người khác chê cười, anh quay mặt đi chỗ khác.”
“Chị hai anh sống riêng thì không nói, chỉ với bộ dạng của chị ba anh, có chị ấy ở đây thì ai chê cười em được chứ? Anh quay đi làm gì?”
“Em thay quần áo.”
“Haiz, có chuyện tốt anh quay đi được sao, vả lại tối qua anh không thấy gì cả à? Bây giờ sao còn xấu hổ, anh mặc cho em!” Cận Văn Lễ liền lên tinh thần, nhanh nhẹn bò dậy từ trên giường, tìm quần áo của Diệp Thủy Thanh muốn mặc giúp cô.
Diệp Thủy Thanh vội vàng che mắt: “Anh có biết xấu hổ không hả, ban ngày ban mặt ở trần như vậy? Em tự mặc, không cần anh!”
Cận Văn Lễ nào chịu được, liền ôm lấy Diệp Thủy Thanh hôn lên, nếu không phải để ý đến cơ thể cô không chịu nổi thì sớm đã chiếm lấy hết cả người rồi, tuy là như vậy cũng đã xoa xát Diệp Thủy Thanh, làm cho đủ rồi mới luyến tiếc buông tay, rồi lại vô cùng mặt dày mày dạn mặc quần áo giúp Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh bị anh quấy nhiễu đâu còn nghĩ được đến chuyện xấu hổ, chỉ đành nhắm mắt mặc cho anh làm.
Đợi hai người không dễ dàng gì mới dọn ổn thỏa thì đã tám giờ rồi, lúc ra ngoài Đồng Tú Vân đã nấu xong đồ ăn sáng rồi.
“Dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lát? Đồ ăn đều còn nóng trong nồi đấy, mau ăn đi.”
Diệp Thủy Thanh ngại ngùng: “Mẹ, con dậy trễ rồi, vốn định giúp mẹ nấu cơm, sao không thấy bố ạ?”
Đồng Tú Vân cười nói: “Không cần đâu con, mẹ đã quen rồi, con và Văn Lễ ăn đồ có sẵn là được, bố con đi đánh cờ rồi.”
“Mẹ, Thủy Thanh có lòng mẹ cứ để cô ấy phụ một tay là được, việc nhà làm nhiều chút cũng không mệt được.” Cận Văn Lễ lấy đồ ăn trong nồi ra bưng để trên bàn, xới cơm cho Diệp Thủy Thanh rất thành thạo lại vô cùng tự nhiên, chuyển hết đồ ăn đến trước mặt cô, sau đó mình mới xới một bát cơm to ngồi xuống bên cạnh, lại bắt đầu gắp đồ ăn cho Diệp Thủy Thanh.
Đồng Tú Vân thấy bộ dạng này của con trai, mỉm cười không nói gì cả rồi về phòng.
“Anh ngốc à, đây cũng không phải là đơn vị anh xới cơm gắp đồ ăn cho em làm gì, lại còn ở trước mặt mẹ anh, không hay lắm!”
Cận Văn Lễ sững sờ mới nhớ ra đây là nhà mình, thế là cười ngốc nghếch: “Chẳng phải là anh quen rồi sao, em đừng nói anh, vả lại đây cũng là thói quen rất tốt mà.”
“Quả thật là thói quen tốt, có điều không thể như vậy trước mặt người nhà của anh, sau này ở nhà em xới cơm gắp đồ ăn cho anh.”
“Haiz, anh nghe vợ anh! Vợ à, em đúng là biết giữ thể diện cho anh.” Cận Văn Lễ tươi cười lại gắp thức ăn cho Diệp Thủy Thanh rồi bản thân mới ăn một ngụm to.
Ăn sáng xong, hai người cũng không có chuyện làm, lúc đang bàn bạc phải ra ngoài thì chị ba Hoàng Kim Hoa từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm mấy miếng mứt hoa quả và một túi miếng cá nướng, đều là thứ rất hiếm.
“Chị ba.” Diệp Thủy Thanh chào hỏi một tiếng.
Trong miệng Hoàng Kim Hoa còn đang nhai đồ ăn, nghe thấy Diệp Thủy Thanh gọi mình lập tức giấu đồ trong tay vào túi áo, sau đó mới quay người sang nói: “Chị sang nhà hàng xóm hỏi thăm.”
“Chị ba, giày chị không xách, vớ cũng không mang mà đến nhà ai thế?” Cận Văn Lễ híp mắt cười hỏi.
“Đến nhà ông Cao ở sân sau.”
“Em thấy hay là chị đừng đi nữa, hôm qua không phải em dậy rất sớm sao, đúng lúc nhìn thấy ông Cao về quê với vợ ông ấy, với lại hôm nay là thứ hai, người khác cũng không có thời gian nói chuyện với chị.”
Mặt Hoàng Kim Hoa xụ xuống, bình thường cũng chỉ có vợ ông Cao không đi làm có thể nói chuyện với mình, Trịnh Quốc Phương thì cũng không cần đi làm, nhưng người ta căn bản là xem thường mình, đây đúng là không làm gì được rồi.
“Nhưng mà hôm nay em và Thủy Thanh nghỉ kết hôn, có thể nói chuyện với chị một lúc, hai đơn vị của bọn em đều có rất nhiều chuyện mới mẻ.”
“Thật sao? Vậy hai người ở cùng chị đi!”
“Vậy phải xem chị có thành ý không đã, chị có nhiều đồ ăn ngon như vậy sao không nói cho em với Thủy Thanh ăn chút chứ?” Cận Văn Lễ nói xong còn chỉ vào túi áo của Hoàng Kim Hoa.
“Chị chỉ có mấy miếng này, con trong bụng còn muốn ăn đây.” Hoàng Kim Hoa vừa nhắc đến ăn thì trở nên thông minh.
“Chắc chắn trong phòng chị có, còn muốn lừa em? Thủy Thanh, chúng ta đi!”
Hoàng Kim Hoa sốt ruột: “Hai người đừng đi, chị lấy cho.” Nói xong thì lại trở về phòng.
“Con người anh cũng trơ tráo quá đấy, còn cướp đồ ăn với chị ba của anh!” Diệp Thủy Thanh tức giận nói.
“Anh ba của anh lúc nào cũng ra ngoài, đồ ăn trong phòng anh ấy nhiều lắm, chúng ta ăn giúp anh ấy để bớt lãng phí.”
Không bao lâu Hoàng Kim Hoa đã lấy một hộp mứt trái cây còn có hai túi miếng cá nướng ra cho hai người, Cận Văn Lễ không ăn đều để Diệp Thủy Thanh cất vào, sau đó mới đứng dậy cùng Diệp Thủy Thanh dẫn Hoàng Kim Hoa ra đầu ngõ đi dạo một lát, rồi lại nói cho chị ta mấy chuyện kỳ lạ mình nói bừa, rồi để Hoàng Kim Hoa tự về nhà.
“Anh cũng biết lừa gạt người ta quá đấy.”
“Vậy đâu tính là lừa, mấy chuyện vừa nãy anh nói với chị ấy, đủ cho chị ấy đi thăm hỏi một tháng, chị ấy còn vui đến chết đấy.”
“Em không nói với anh nữa, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Anh đã nghĩ xong từ lâu rồi, hôn lễ của chúng ta cũng đã làm xong, sạp bên phía chợ vẫn phải bày, cái này anh đi là được, em chỉ lo chuyện bán sách, có điều không thể bán ngoài trời nữa, bên phía Lý Như coi như đã rất ổn định rồi, vừa hay cách con đường có xây hai dãy trạm sắt, anh muốn thuê một cái, đến lúc đó em ở trong gió không thổi đến, mưa không xối vào, ba ngày mở một lần cũng không tính là mệt, sách thì cũng không cần chuyển về, để hết trong trạm, em thấy thế nào.
Diệp Thủy Thanh biết chỗ Cận Văn Lễ nói, đó là nơi chính phủ cố ý xây lên để khích lệ cá nhân kinh doanh, nhưng mọi người đều thấy mất mặt không ai thuê, nếu thật sự có thể thuê một cái cũng rất tốt, hơn nữa trong ký ức của cô thì về sau ngõ sau là một cái chợ lớn rất náo nhiệt.
“Vậy cũng được, chỉ là anh vất vả quá.”
“Anh có thể ôm vợ anh ngủ, chịu khổ chút có tính là gì, sạp bên phía anh cũng chuẩn bị mở rộng một chút, tranh thủ mỗi ngày bày sạp buổi sáng, đừng thấy đồ bán đều là đồ lặt vặt không đáng bao nhiêu tiền, nhưng người mua nhiều lắm, qua mấy ngày nữa anh định đến xưởng làm dây kéo xem thử, hỏi bọn họ xem nếu anh nhập hàng nhiều thì giá tiền có thể rẻ chút không. Cho nên vợ à, anh vẫn không định đi làm, em thấy được không?” Sau khi Cận Văn Lễ nói xong thì tỏ ra có chút thấp thỏm.
Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Sao không được? Chỉ cần anh có chí tiến thủ, cái gì em cũng đồng ý.”
Lúc này Cận Văn Lễ vui vẻ suýt chút nhảy lên: “Bây giờ anh thật sự muốn hét lớn lên mấy tiếng, để mọi người đều biết anh lấy được một cô vợ tốt biết mấy. Thủy Thanh à, em nói xem, có phải ông trời cố ý phái em đến làm vợ anh không? Cả đời này của anh lấy được em coi như là đáng rồi, anh cũng không dám nghĩ nếu em không gả cho anh, thì anh sẽ làm sao nữa!”
“Nếu anh hét thật thì em mặc kệ anh, không phải muốn đi xem trạm sao, mau đi thôi.”
Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh đỏ mặt đi trước, nhìn bóng dáng cô một lát mới cười hì hì chạy qua kéo tay cô.
Hai người đến bên phía chợ mới xây, còn cho rằng bọn họ sẽ là chỗ đầu tiên, không ngờ đã cho thuê mấy chỗ rồi, xem ra vẫn có người không sợ mất mặt chịu mua bán.
Cận Văn Lễ cùng Diệp Thủy Thanh đi dọc qua lại hai lần trên phố, chọn một trạm có vị trí khá tốt rồi dứt khoát thỏa thuận, sau đó mượn mấy ngày nghỉ kết hôn này chuyển hết sách qua, Cận Văn Lễ còn cố ý mua hai cái khóa to khóa kín cửa lại, sau đó đợi đóng một cái giá sách nhỏ để sách, đến lúc đó lại phát danh thiếp một lượt là xong rồi.
Bận bịu nửa tháng, tiệm sách nhỏ của Diệp Thủy Thanh coi như đã chính thức khai trương, để tiện cho người khác đến, còn cố ý để Dương Lạc đặt tên giúp, kết quả người ta lại đặt rất nhanh, nói tên của Cận Văn Lễ đã rất hay, trực tiếp gọi là tiệm sách Văn Lễ.
Hôm khai trương, Cận Văn Lễ còn treo pháo ở cửa đốt một trận, sau đó đợi khi Diệp Thủy Thanh nghỉ lại qua với cô mấy lần rồi bắt đầu bận rộn với sạp của mình.
Mỗi lần sau khi Diệp Thủy Thanh làm đêm xong, cơ bản đều ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy mới qua mở cửa, ban đầu còn sợ mẹ chồng Đồng Tú Vân không vui, nhưng không ngờ bà ấy rất thông suốt: “Nhà chúng ta chỉ có con với Văn Lễ là điều kiện kém chút, mẹ không phản đối hai đứa tự kiếm tiền, Văn Lễ ấy mà mẹ không quản được nó, nhưng công việc của con thì không thể làm lỡ, có chỗ làm thì lúc nào cũng tốt hơn.”
Lần này Diệp Thủy Thanh yên tâm rồi, đặt hết tâm tư vào tiệm sách, người khác trong nhà họ Cận cũng biết việc mua bán của Diệp Thủy Thanh, mặc dù bên ngoài đều nói tốt, nhưng người thật sự coi trọng thì không có ai, đều cảm thấy bán mấy quyển sách sao có thể kiếm được tiền gì, thằng út vẫn là vô dụng nhất.
Diệp Thủy Thanh ngồi trên ghế, nhìn sách đầy ắp trên kệ xung quanh, từ trong lòng vui đến bên ngoài, coi như mình cũng đã đi được bước đầu tiên.
“Đại ca, chính là tiệm này, tiệm sách Văn Lễ, cái chỗ rách nát này còn có cả một tiệm sách, con nhỏ bên trong nhìn xinh lắm.
Diệp Thủy Thanh vừa nghe bên ngoài có người nói chuyện thì thấy cửa đã có bốn người đàn ông đi vào, ai nấy đều uốn tóc, mặc quần ống loe, sơ mi hoa, trông không phải người đứng đắn gì.
“Mọi người muốn mua sách ạ”
Từ lúc mấy người này đi vào, người vốn còn đang đứng lựa sách đều bỏ đi.
“Ô, em gái đúng là một người tri thức, anh không mua sách chỉ là nghe nói bà chủ của tiệm sách này rất xinh đẹp, làm ăn cũng tốt nên qua xem thử.” Người dẫn đầu răng vàng, cười với Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh chịu đựng sự chán ghét, đã nghe hiểu ý của người này, trong lòng cũng nghĩ được hễ có nơi kinh doanh thì sẽ có đám người đợi thu tiền như vậy, còn lấy cái tên hay: Phí quản lý.
“Làm ăn cũng tạm, mấy anh đây có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ cố hết sức.”
“Thẳng thắn! Em gái đúng là người thẳng thắn, làm ăn nhất định sẽ thịnh vượng, có điều anh thật sự không định thu tiền của cô em, thế này đi, đợi em dọn sạp anh dẫn em đến sàn nhảy, nhảy điệu disco, anh mời em uống nước.”
“Cảm ơn, tôi không biết nhảy, cũng không muốn đi.” Lúc này Diệp Thủy Thanh mới hiểu người đến có ý đồ xấu với mình, sắc mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng.
“Không nể mặt à?” Lông mày người kia cũng dựng lên.
“Đại ca, khoan hãy giận, em thấy cô em này xấu hổ, chi bằng để người ta suy nghĩ.” Người bên cạnh thuận nước đẩy thuyền tìm đường lui cho người kia.
“Tao mặc kệ mấy cái này, nghe nói ba ngày em bày sạp một lần, ba ngày sau anh lại qua, tiệm này của em còn có sách trong tiệm sau này phải để ý, đừng để hôm nào bốc cháy thì khóc cũng không kịp, đi!”
Đợi sau khi bốn người rời khỏi, Diệp Thủy Thanh bất lực thở dài, không dễ gì mình mới khởi bước sao lại gặp chuyện chứ, lần này cho dù cô không muốn chuốc phiền phức thì cũng không thể không nói với Cận Văn Lễ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]