Từ lúc Cận Văn Lễ cắt cổ tay hù dọa mọi người trở về sau thì giống như có được thượng phương bảo kiếm vậy, trừ thời gian đi ngủ, lúc khác thì bao giờ Diệp Thủy Thanh cũng có thể nhìn thấy anh lượn lờ trước mặt mình, mà mỗi ngày Cận Văn Lễ đợi Diệp Thủy Thanh từ đầu hẻm, đổi thành đợi trước sân nhà họ Diệp, không có chút kiêng nể nào, khiến mỗi lần người nhà họ Diệp muốn đuổi anh đi, nhưng vừa nhìn thấy tay anh vẫn còn băng bó chặt chẽ thì không dám nói gì, thật sự là giận mà không dám nói.
Diệp Thủy Thanh cũng tức giận: “Anh đừng cứ chặn ở cổng nhà bọn em, được không?”
“Chỉ là anh nôn nóng muốn gặp em, với cả cánh tay này của anh vừa đau thì trái tim này của anh cũng lập tức đau theo, chỉ đứng ở cổng này mới cảm thấy đỡ được chút, bản thân anh cũng khó hiểu.
“Anh cứ nói bậy đi.” Diệp Thủy Thanh hừ nhẹ một tiếng, đi ra khỏi hẻm đi thẳng đến trạm xe buýt.
Buổi sáng người đi xe buýt vô cùng đông, lúc đợi xe người đông lúc lên xe người chen lấn, vào được xe thì càng chen chúc hơn, người bên trong toàn bộ đều chen lấn như mảnh giấy, lúc này mới là lúc khiến Diệp Thủy Thanh rụt rè nhất, đặc biệt là mùa hè mặc ít, lại hay có loại đàn ông không biết xấu hổ mượn cơ hội này lợi dụng cọ tới cọ lui.
Lúc xe đến, một tay Cận Văn Lễ đẩy Diệp Thủy Thanh lên trước, sau đó mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229565/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.