Cận Văn Lễ không kiên nhẫn nhìn Tiêu Nguyệt Ba chăm chú ăn diện, chỉ mong cô ta nói xong những lời vô ích, tự mình đến tìm Diệp Thủy Thanh giải quyết nỗi khổ tương tư, anh thật lòng suy nghĩ gần như mỗi tối anh đều nghĩ đến Diệp Thủy Thanh rồi chìm vào giấc ngủ, cũng gần như đều là vì nhớ cô mới khó chịu nửa đêm tỉnh giấc.
“Văn Lễ, em thật sự thích anh, anh có thể cho em cơ hội không, chỉ cần là thứ Diệp Thủy Thanh có thể làm, em cũng có thể làm!” Tiêu Nguyệt Ba si mê nhìn Cận Văn Lễ cao lớn anh tuấn trái tim vừa say mê cũng đã tan vỡ, cô ta thật sự không thể mất đi người đàn ông này.
“Tiêu Nguyệt Ba, cô tìm tôi đến nói hôm nay muốn có một câu trả lời cuối cùng, thì ra chính là nói với tôi những lời vô ích này, tôi không có thời gian để nghe, nếu cô dám gây phiền phức cho Thủy Thanh, nhà các cô không phải là vấn đề bị đập kính nữa, có lẽ hôm nào đó một cây đuốc là đốt sạch.”
Sau khi Tiêu Nguyệt Ba nghe xong thì ánh mắt có chút hốt hoảng nhìn ra phía xa, sau đó đột nhiên nhào đến trước mặt Cận Văn Lễ ôm lấy cổ anh, giọng nói kích động hơi run lên: “Văn Lễ, em biết những thủ đoạn mà Diệp Thủy Thanh dùng, em cũng có thể, thật đó! Vì anh, cái gì em cũng có thể trả giá, anh đừng bỏ lại em!”
Tiêu Nguyệt Ba nói nhỏ một câu này xong thì áp sát môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229563/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.