1.
Trước khi đi học, Trình Dĩ vẫn rất phấn khỏi. Dung Cẩn cũng không biết Trình Dĩ phấn khởi vì điều gì. Hình như ngày nào Trình Dĩ cũng như vậy, luôn không ngừng vui vẻ. Đem giấy thông báo về nhà, Trình Dĩ không còn vui nữa. Một trái bong bóng được treo lên cái cặp nhỏ sau lưng Trình Dĩ. Ngay cả bong bóng, cũng không thể làm Trình Dĩ vui. Dung Cẩn nhìn bảng điểm của Trình Dĩ, điều đó là đúng rồi. Xấu hổ là sự khởi đầu của sự tiến bộ. Trình Dĩ nâng đôi má nhỏ nhắn lên, mở to đôi mắt hồng hồng, ngoài dự liệu khiến Dung Cẩn nuốt lại lời nói.
"Chị thi hỏng." Tiếng nói ngọt ngào và non nớt, còn kèm theo tiếng tủi thân.
Đây không phải là điều bình thường sao? Cũng không biết tại sao sáng nay ra ngoài, chị còn vui như vậy? Chẳng lẽ chị thấy mình cũng ổn lắm? Dung Cẩn cảm thấy cần phải nói, để Trình Dĩ hiểu rõ về bản thân mình.
"Dung Cẩn." Nước mắt quay vòng trong đôi mắt của Trình Dĩ, dọc theo đường đi hình như đã nhịn rất lâu.
"Không sao." Chị thi hỏng cũng không phải lần một lần hai. Dung Cẩn đang nâng đôi má Trình Dĩ, cụng trán Trình Dĩ, có vẻ Dung Cẩn đang dùng cách này để giảm bớt áp lực nhỏ của Trình Dĩ: "Mẹ cũng không ôm hi vọng gì với chị."
An ủi như vậy vẫn không có lý sao? Mẹ cũng không ôm hi vọng gì với chị, nên chị đừng tạo áp lực lên mình.
Trình Dĩ chớp mắt một cái, dường như cảm thấy rằng Dung Cẩn nói rất có lý. Mẹ chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362817/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.