Cẩu Vũ cảm thấy mình không phải người tốt, cho nên cô mới có thể nhắc đến Dung Tự trong lúc Trình Cẩm Chi say rượu. Hạ Dữu hỏi trạng thái tâm lý của cô thế nào, xem chuyện vui? Rất có thể. Khi xưa Trình Cẩm Chi và Dung Tự tốt đến mức nào, cả cuộc đời như chỉ có hai người họ. Trình Cẩm Chi từ bệnh viện trở về, vẫn luôn ổn ở trước mặt các cô. Cẩu Vũ nghĩ nàng chỉ kìm nén thôi, nhưng khi nhìn phản ứng của nàng lại thấy không giống. Hạ Dữu nói uống rượu, nàng cũng tích cực đồng ý. Uống là lén uống, cha mẹ Trình bây giờ rất nâng niu con gái của họ, mặc dù vết thương của Trình Cẩm Chi gần như đã lành hẳn. Trong phòng chỉ có ba người các cô, như ngày xưa khi còn học đại học. Lúc uống, phản ứng của Trình Cẩm Chi vẫn rất bình thường. Cái tên Dung Tự này, trong khoảng khắc trượt ra khỏi miệng cô, Trình Cẩm Chi nhìn cô, rõ ràng chớp mắt một cái: "Tại sao cậu lại nhắc đến em ấy chứ?"
Mấy chữ trước còn ổn, mấy chữ sau, rõ ràng vẻ mặt của Trình Cẩm Chi không tốt lắm. Mới vừa rồi còn đang nói giỡn với Hạ Dữu, giờ phút này giọng nói đột nhiên bi thương.
"Mấy tháng nay, mình không dám uống rượu, là sợ khóc." Trình Cẩm Chi hoàn toàn khó chịu. Thậm chí nàng nhào đến Cẩu Vũ, túm lấy cổ áo Cẩu Vũ: "Tại sao cậu lại nhắc đến em ấy?"
Có lẽ Trình Cẩm Chi uống quá nhiều, thấy nước mắt lượn quanh trong đôi mắt Trình Cẩm Chi. Cẩu Vũ giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362816/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.