Dung Cẩn xinh xắn đáng yêu, khi hai đứa trẻ ở đó, những người lớn sẽ nhìn về phía Dung Cẩn trước. Nhưng Trình Dĩ cười a a, càng thu hút người trêu hơn. Những người lớn đến thăm, thường sẽ bế Trình Dĩ trước. Trình Dĩ vẫn lừa nhiều người bế một cái. Đặc biệt khi người nhà bế Trình Dĩ, Trình Dĩ cười khanh khách.
"Bà cố..." Bà nội ôm lấy Trình Dĩ, Trình Dĩ quơ quơ đôi tay bé nhỏ, cười rất vui. Trời sinh là một quả cầu vui vẻ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất ít khi xuất hiện vẻ không vui.
"Ôi, cháu cố lớn của ta." Bà nội cười rất vui, dường như muốn đưa Trình Dĩ lên cao, chọc cho Trình Dĩ vui.
"Mẹ mẹ đừng chiều nó." Ôn Khởi Vân như thấy được phiên bản của Trình Cẩm Chi, đứa nhóc này đơn giản là Trình Cẩm Chi 2.0, còn làm nũng hơn so với Trình Cẩm Chi ngày xưa.
"Đúng vậy. Mẹ, đừng để mệt." Trình Hoài Nam nói.
"Còn cháu cố nhỏ của ta nữa." Bà nội bế Trình Dĩ, lại khom người chọc đôi má của Dung Cẩn. Dung Cẩn mở đôi to đôi mắt, quan sát sự hỗn loạn có thể nói là hạnh phúc gia đình ở trước mắt. Nếu Dung Cẩn có thể bày tỏ cảm xúc của mình vào lúc này, có lẽ đó là còn nhỏ mà phải chịu đựng cảnh ồn ào như vậy: "Đúng là Tiểu Dung Tự. Đôi mắt lông mày này rất giống."
"Nội, nội vẫn có thể nhìn ra à? Chưa trổ mã nữa." Trình Cẩm Chi nói.
"Vậy còn nhìn không ra?" Bà nội cười cười, nhéo mặt Dung Cẩn: "Sau này nha, đến thế hệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362812/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.