"Nó nói gì?" Bà nội lớn tuổi, tai nghe không rõ lắm.
Cha Trình mẹ Trình nghe được một chút hơi xấu hổ, Dung Tự vẫn bình tĩnh: "Cẩm Chi đang tự cổ vũ cho mình."
"Cổ vũ cho mình?"
"Dạ." Dung Tự rất bình tĩnh. Mặc dù âm thanh trong phòng sinh càng lúc càng lớn. Thực tế Cẩm Chi mắng cô, còn giúp cô bớt căng thẳng. Cô thấp thỏm không yên, cô sẽ vào nếu không nghe thấy tiếng của Cẩm Chi nữa. Nhân viên y tế không cho họ vào, nói sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của sản phụ.
"Dung Tự, con không lừa nội chứ?" Trình Cẩm Chi mắng Dung Tự lừa nàng ở bên trong, bên ngoài bà nội cũng "nghi ngờ" Dung Tự. Lúc này còn cổ vũ cho mình? Thấy không giống cháu gái của bà lắm, luôn cảm thấy cháu gái của bà đang mắng.
"Không có." Vẻ mặt của Dung Tự vẫn như bình thường, ngay cả cha Trình mẹ Trình cũng phải thán phục. Dung Tự dìu bà nội ngồi trên băng ghế dài: "Đợi tí nữa con sẽ đến cửa hỏi lại lần nữa."
"Con mới hỏi hai phút trước." Tuy tai bà nội nghe không rõ lắm, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ: "Tự Nhi, sao tay con lạnh vậy?"
"Lòng bàn tay con đổ mồ hôi." Bà nội nói.
Dung Tự cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của mình. Lúc trước Trình Cẩm Chi chờ bên ngoài, suy sụp đến mức khóc lên. Bây giờ đổi thành Dung Tự chờ bên ngoài. Sắc mặt cô nhợt nhạt, thấy mọi người căng thẳng còn trấn an họ.
"Con không sao." Khi Dung Tự nói "không sao", môi cũng không có tí máu. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362811/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.