Tôn Tố vốn nhỏ hơn Ôn Khởi Vân rất nhiều, thậm chí còn trẻ hơn khi Tôn Tố được chiếc áo khoác bông màu cam ôm lấy. Đợi Ôn Khởi Vân xuống tới, Tôn Tố mới bỏ cái bật lửa vào túi áo. Thấy cái bật lửa trong tay Tôn Tố, bà mới chắc chắn pháo hoa trên đầu thực sự do cái người hơn ba mươi tuổi này bắn. Ôn Khởi Vân có thể nói gì? Trẻ con. Từ khi quen biết Tôn Tố đến nay, Tôn Tố đã dùng nhiều cách để thể hiện sự trẻ con của mình với bà.
"Có phải thấy đẹp lắm không?" Trông Tôn Tố rất phấn khởi, gương mặt đỏ hồng.
Ôn Khởi Vân có thể nói là bất lực: "Em lên khi nào?"
"Hôm nay." Không biết từ đâu, Tôn Tố lại rút ra mấy cây pháo bông que. Pháo hoa bắn ra tia sáng nhấp nháy, chiếu lên người cô: "Chị không thấy đẹp sao?"
Tôn Tố chỉ cầm pháo hoa bằng một tay, cô giơ cái tay còn lại lên, dường như muốn chạm vào tia lửa. Ôn Khởi Vân nhíu mày, kéo tay Tôn Tố ra: "Bắn nữa, họ sẽ nghi ngờ."
"Không phải chị muốn ly hôn với Trình tổng sao?"
"Tôi không biết em biết tin từ đâu." Ôn Khởi Vân nói: "Bây giờ, tôi không có quyết định này."
Tôn Tố không nói gì, đợi đến khi pháo hoa cháy hết mới mở miệng: "Vậy chị định khi nào?"
"Chuyện đó không..." Có một trái pháo hoa nổ vang trong không trung, Ôn Khởi Vân nhìn vẻ mặt của Tôn Tố, rút hai chữ "liên quan" lại. Công bằng, làm sao mà bà và Tôn Tố không có gì liên quan: "Về đi."
"Đem lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362796/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.