Ban đầu Trình Cẩm Chi gối lên đùi Dung Tự, tiếp theo đó dựa vào lòng Dung Tự, đến khi Dung Tự giơ tay lên, Trình Cẩm Chi đã ngồi trong lòng cô. Trông hơi yên tĩnh, cũng không có hành động mờ ám nào khác, cứ như vậy nhìn cô chăm chăm.
"Sao vậy?" Nhìn đôi mắt to lấp lánh của Trình Cẩm Chi, Dung Tự hỏi.
"Vẻ nghiêm túc của em, thật là đẹp." Trình Cẩm Chi lấy lòng hôn lên má Dung Tự.
"Ừ." Sự vui vẻ của Dung Tự cũng không thể che đậy được nữa, cô nhếch môi, cũng hôn lên má Trình Cẩm Chi một cái.
"Chị sẽ làm phiền em à?"
"Không có." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, ôm Trình Cẩm Chi càng chặt hơn.
Hai người cộng lại hơn sáu mươi tuổi, ở chung một chỗ ngọt ngấy không chịu được. Lần kiểm kê này, kiểm đến hừng đông. Đến khi Dung Tự lấy lại tinh thần từ trong số liệu, Trình Cẩm Chi đã tựa lên cổ cô từ lâu. Dường như ngủ thiếp đi.
"Cẩm Chi?"
"Hả?"
"Về phòng ngủ, em bế chị về phòng."
"Em ngủ với chị." Trình Cẩm Chi dụi mắt, liếc thời gian lập tức tỉnh dậy: "Đã trễ thế này, nhanh, giờ sức khỏe em chỉ mới phục hồi."
"Nhưng em chưa..."
"Nghỉ ngơi quan trọng. Lúc trước do em không chú ý nghỉ ngơi."
"Được rồi." Xem báo cáo một nửa, hiển nhiên không phải phong cách của Dung Tự. Nhưng cũng chỉ có thể theo vợ.
Trình Cẩm Chi cũng mệt, nàng ngủ thiếp đi sau khi lên giường và tựa vào lòng Dung Tự. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, ngón tay vỗ về tấm lưng của Trình Cẩm Chi, nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362790/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.