Đợi bác sĩ đi, Trình Cẩm Chi lại vào phòng tắm tắm. Từ trong phòng tắm đi ra, Dung Tự đã uống thuốc xong, cô ngồi ở đầu giường đọc một cuốn sách nhạc bằng tiếng Nga. Cuốn sách này do Dung Trạm mang đến cho Dung Tự giải sầu. Lúc trước Trình Cẩm Chi từng đọc hai trang, vẫn đừng nói, cảm giác tâm trạng của mình còn sầu hơn. Dung Tự ngước mắt lên, nhìn Trình Cẩm Chi đi từ phòng tắm ra ngoài, đôi chân trần, trên người Trình Cẩm Chi chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của Dung Tự, áo sơ mi hơi rộng thùng thình, hơi che lại nửa dưới của Trình Cẩm Chi, theo bước chân của nàng, thân dưới mặc quần lót màu đen loáng thoáng hiện ra. Đầu gối Trình Cẩm Chi hơi đỏ, làn da của nàng luôn non mịn, vừa nãy ngồi khụy gối đu đưa trên tay cô, đầu gối bị cọ sát đỏ lên. Trình Cẩm Chi lau tóc, rót một ly nước ấm: "Tự Nhi, em muốn uống nước không?"
"Không, lúc uống thuốc em uống rồi."
"Ừ." Trình Cẩm Chi hơi lắc lắc ly nước ấm, tự mình uống.
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu lên, để lộ làn da trắng nõn được cổ áo che khuất. Trên cổ còn có một ít vết hôn. Ban nãy, quả thật kìm lòng không đậu. Chẳng mấy chốc, Trình Cẩm Chi trèo lên giường, mang theo một cơ thể thơm ngát mùi sữa tắm. Dung Tự cẩn thận ngửi, tắt đèn.
"Cảm thấy khá hơn chưa? Ngực còn khó chịu không?" Trình Cẩm Chi tựa trên vai Dung Tự, tay phủ trên ngực Dung Tự, chậm rãi xoa nhẹ mấy cái.
"Không khó chịu từ lâu rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362789/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.