Trình Cẩm Chi cắn cọng rau: "Tự Nhi..."
"Sao?" Dung Tự nói: "Tí nữa cơm nước xong, em giúp chị tính sổ. Mai tám giờ bay, chắc có thể tính xong."
"Thôi, tối em nghỉ ngơi đi."
Dung Tự không nói gì, chỉ giúp Trình Cẩm Chi múc nửa chén canh: "Mai mấy giờ bay?"
"Buổi tối, ban ngày còn phải đến công ty giao ca." Trình Cẩm Chi nói, lúc nhận chén canh lại đụng phải mu bàn tay của Dung Tự. Hiện giờ thời tiết đã hơi nóng lên, trong nhà còn mở điều hòa. Tay Dung Tự hơi lạnh. Trình Cẩm Chi bỏ chén canh xuống, nắm lấy ngón tay của Dung Tự. Dung Tự vừa ngẩng đầu, Trình Cẩm Chi lập tức ôm lấy Dung Tự. Trình Cẩm Chi ôm Dung Tự, Dung Tự vẫn chưa lấy lại tinh thần, mấy giây sau mới ôm lại Trình Cẩm Chi.
Dung Tự vỗ về tấm lưng của Trình Cẩm Chi, dịu dàng lên tiếng: "Sao vậy?"
"Em với Dung Trạm cãi nhau sao?"
"Em không có quản lý nó tốt." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi: "Em nói với nó rồi, sau này nó sẽ không gây rắc rối cho chị nữa."
"Hả?" Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự: "Dung Tự, em với nó không..."
Dung Tự không cắt đứt với Dung Trạm vì nàng chứ? Vậy nên Dung Trạm hủy theo dõi Dung Tự?
"Nó cần phải trưởng thành." Tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng Dung Tự vẫn tràn đầy thất lạc.
Trình Cẩm Chi cắn môi: "Tự Nhi, em không thể tiếp tục chiều nó. Nếu nó muốn gánh vác, vậy để cho nó gánh. Ai cũng đều ích kỉ cả, chị cũng vậy, chị không muốn em mệt mỏi như vậy."
"Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362680/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.