Editor: Torachan Thời gian cô tham gia bữa tiệc tối giới thiệu còn lại không đến hai mươi ngày, kiếp trước Ôn Hinh Nhã chính thức được tham gia những bữa tiệc sang trọng có thể đếm được trêи đầu ngón tay, bữa tiệc như thế này liên quan đến toàn bộ tập đoàn Ôn thị, bữa tiệc có mặt toàn bộ giới truyền thông và cả các tầng lớp thượng lưu cô chưa từng tham gia. Ngay cả lễ trưởng thành 18 tuổi cũng chưa từng tổ chức. Hai đời làm người nên so với bất kỳ ai cô đều hiểu rõ bữa tiệc này đối với cô vô cùng quan trọng. Điểm khởi đầu cuộc đời của cô được bắt đầu từ lúc bữa tiệc này được diễn ra, trận này liên quan đến việc cô trở về đầy khí thế mạnh mẽ nên cô không cho phép trong bữa tiệc có một chút sai sót nào. Vì thế cô nhờ ông ngoại và ông nội tìm cho mình rất nhiều sách dạy lễ nghi dạ tiệc. Lúc này, mẹ Hà vội vàng chạy đến hậu viện, lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô: "Cô chủ nhỏ có khách đến nhà, lát nữa cô nhớ cẩn thận một chút." Ôn Hinh Nhã ngẩn ra, chắc do việc cô bị bắt cóc nên mới tự mình đến xem cô! Mẹ Hà tới là để đặc biệt nhắc cô nên cẩn thận: "Người tới là ai?" "Là mẹ kế và em kế của cô, còn có cả cô chủ giả mạo lúc trước nữa! Ông Trương nói bọn họ đến lần này lòng dạ khó lường, kêu tôi báo trước với cô một tiếng để cô chuẩn bị trước." Giọng điệu của mẹ Hà không được tốt lắm. Sắc mặt Ôn Hinh Nhã nặng nề, quả nhiên là mấy người bọn họ, bọn họ lại muốn giở trò quỷ gì đây: "Mẹ Hà, con biết rồi, bọn họ không dám làm gì con ở nhà họ Mạc đâu." Lúc này mẹ Hà mới yên tâm. Ôn Hinh Nhã đi vào phòng khách, ông Trương đang tiếp mấy người Ninh Thư Thiến, Ôn Hinh Nhã bước nhanh đến, ra vẻ kinh ngạc nói: "Dì Ninh, Du Nhã, Hạ Như Nhã sao mọi người lại đến đây?" "Dì nghe ông nội con nói con bị bắt cóc, bị hoảng sợ không ít nên tự mình qua xem con như thế nào." Bà ta không lâu trước đây biết được, tiện nhân chết tiệt này số lại tốt đến vậy, không bị nghiện ma túy. Nghĩ đến đây trong lòng càng không khỏi căm phẫn, Ninh Thư Thiến nhìn Ôn Hinh Nhã đứng trong phòng khách cách đó không xa, trêи người mặc chiếc váy ngắn màu xanh lam, áo khoác màu xanh thuần khiết linh động điểm xuyết ren trắng, giống như sương trắng cuối thu, khi mây trắng bay giữa nền trời màu xanh lam, cực kỳ thanh nhã, trêи đầu cài chiếc trâm gỗ lê, giống như tiểu thư danh môn khuê tú xuyên không đến vậy. Trong mắt Ôn Hinh Nhã xẹt qua một tia âm trầm, khoé miệng nhếch lên cười: "Con không có việc gì, chỉ sợ bóng sợ gió một chút, vậy mà khiến Dì Ninh với mọi người chạy đến đây thăm con, thật làm con xúc động." "Nói lời ngốc nghếch gì vậy, con gặp chuyện như vậy, trong lòng dì rất lo cho con nên tới thăm con cho yên tâm." Ninh Thư Thiến tự nhiên cảm thấy từ lúc nào Ôn Hinh Nhã đã trút bỏ bộ dáng thô lỗ bất kham, biến mình trở thành một vị tiểu thư danh môn chính hiệu. Chỉ ngắn ngủi hai tháng, cô ta đã biến hoá nhiều đến vậy, phát hiện này khiến trong mắt bà ta xẹt qua một tia ác độc. "Chính là lúc trước em nghe nói chị bị bắt cóc, sợ đến mức mơ thấy ác mộng, bây giờ thấy chị không sao em liền yên tâm rồi." Ôn Du Nhã vui vẻ đi đến bên cạnh kéo cánh tay cô, sâu trong mắt chứa đầy sự oán độc, tiện nhân này thế mà lại không sao cả, không bị tiêm chất lỏng ma tuý, cũng không bị thương chỗ nào, đây lòng cô ta rất hận, đột nhiên sự tà ác trong lòng bộc phát lan tràn như rong biển không ngừng kéo dài, tản mát ra màu xanh dần biến thành chất độc màu đen, bất kể là cái gì đều bị tiêu diệt ngay lập tức. Hạ Như Nhã vội vàng phụ họa: "Trong lòng Dì Ninh và Du Nhã đều quan tâm cô, trong lòng tôi cũng không được yên, cho nên liền hẹn nhau đến đây thăm cô." Ôn Hinh Nhã không dấu vết rút tay mình ra, đưa mấy người Ninh Thư Thiến vào phòng khách chính. Ninh Thư Thiến bấy giờ mới biết, chỗ đón tiếp bọn họ vừa rồi không phải là phòng khách mà là chỗ đón khách đến cửa, vào chỗ kia thì phải đợi xem chủ nhân có chịu gặp bọn họ không. Sắc mặt Ninh Thư Thiến có chút khó coi, bà ta lần đầu tiên tới nhà họ Mạc, không nghĩ tới ông cụ Mạc vậy mà không cho họ chút thể diện nào, không những để người làm tiếp đón họ lại còn đưa bọn họ đến phòng khách nhỏ đợi. Ôn Hinh Nhã nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Thứ Thiến, vội vàng giải thích với bọn họ: "Dì Ninh, dì biết ở nhà họ Mạc chỉ có ông ngoại là chủ nhân, bối phận của ông ngoại cao như vậy, hơn nữa ông ngoại còn là một ngôi sao sáng trong giới văn học, người đến cửa để hỏi thăm không ít, vì vậy không thể tùy tiện mang người đến phòng khách chính để tiếp đãi." Trong lòng lại được một trận cười, ông Trương vậy mà lại nghĩ ra được cách này để làm nhục mấy người Ninh Thư Thiến. Ninh Thư Thiến nghe xong lời này, trong lòng có chút dễ chịu, rốt cuộc thì ông cụ Mạc cũng là bậc bề trêи bắt phải ra tiếp đón bọn họ thật ra có chút không hợp lễ nghi: "Dì cũng hiểu rõ mà." Đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Thư Thiến đến nhà họ Mạc, mặc dù cố gắng duy trì khí chất dịu dàng nhưng hai mắt lướt qua một lượt vẫn không nhìn được cẩn thận đánh giá khắp nơi, trong mắt tựa như toát ra lửa nóng tham lam còn có cả sự khϊế͙p͙ sợ phức tạp. Dù sao thì Ôn Du Nhã vẫn còn nhỏ tuổi, không biết giá trị của mấy thứ này, vì nhà họ Mạc bày trí tương đối cổ điển cho nên mới khiến Ôn Du Nhã tham lam không bị khϊế͙p͙ sợ. Nhưng đôi mắt lại lăm lăm không có chút che dấu nào đánh giá nhà họ Mạc cứ như nhà họ Mạc là nhà của cô ta không bằng. Mặc dù Hạ Như Nhã biểu hiện cao quý rất tốt nhưng Ôn Hinh Nhã vẫn như cũ nhìn ra được từ sâu trong mắt cô ta lóe qua tia không cam lòng. Ôn Hinh Nhã thu hết biểu tình của từng người vào mắt, trong mắt chợt lướt qua tia khinh thường: "Dì Ninh, đừng chỉ đứng nhìn thôi, mau qua đây ngồi đi!" Ninh Thư Thiến vội vàng cười nói: "Lúc trước con gặp chuyện bị bắt cóc, bị sợ hãi không nhỏ, dì tự mình mang theo huyết yến được sản xuất ở núi La Lan tại Thái Lan cho con bồi bổ." Ôn Hinh Nhã nhìn mấy hộp đồ bổ trêи bàn trà, được mua từ "Thực Thiện Đường", quả nhiên tốn không ít tiền: "Cảm ơn Dì Ninh, dì tới thăm con con rất vui rồi, vậy mà còn mang theo quà tới nữa." Ôn Du Nhã nói: "Em cũng có quà tặng cho chị, là em tự đi chùa Thanh Tuyền xin bùa bình an, chị đem bên mình nhất định có thể bảo vệ chị an toàn khỏe mạnh." Nói xong liền lấy ra một cái túi thơm đẹp mắt đưa cho Ôn Hinh Nhã. Bùa này đúng là được xin ở chùa Thanh Tuyền nhưng đó không phải là bùa bình an mà là bùa tà phép, lúc cô ta xin cũng vô cùng thành tâm cầu khẩn phật tổ phù hộ cho Ôn Hinh Nhã uống nước sặc chết, đi bộ ngã chết, ăn nghẹn chết, ra cửa bị chém chết...... Ôn Hinh Nhã tự tay nhận lấy, cảm động nói: "Du Nhã em thật có lòng." Hạ Như Nhã cầm một cái hộp tinh xảo đưa cho Ôn Hinh Nhã, cười nói: "Tôi và Du Nhã cùng nhau đi chùa Thanh Tuyền, Du Nhã xin bùa bình an, tôi mời nhà sư chùa Thanh Tuyền khai quang cho khối ngọc này có thể trừ tà." Cô ta không ngây thơ như Ôn Du Nhã, tự mình tìm người vẽ bùa tiểu quỷ, khối ngọc này thật sự được nhà sư khai quang nhưng từ trước tới nay cô ta không tin những thứ này, có tác dụng hay không vẫn để sau hẵng nói, cho nên cũng không làm ra tiểu xảo gì cả. Ôn hinh nhã cảm kϊƈɦ nhận lấy: "Cảm ơn!" Ninh Thư Thiến thấy không khí trở nên hài hoà hơn rất nhiều liền hỏi: "Lúc con bị bắt cóc, ông nội con lo lắng đến mức tóc cũng bạc hết rồi, sau đó nghe tin con được cứu về liền quên cả cảm ơn người đã cứu con. Hôm nay đích thân ông nội con bảo dì qua đây hỏi con xem người cứu con là ai để chúng ta còn cố gắng báo đáp." ~Hết Chương 107~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]