Chương trước
Chương sau
Ôn Hinh Nhã nói xong làm như lại nghĩ đến cái gì đó, tiếp tục nói: "Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ tôi thường xuyên đói bụng, có một lần tôi ở thùng rác của một nhà hàng nhặt được phần cơm hộp mà khách hàng bỏ lại, kết quả bị chủ nhà hàng thấy được, cầm gậy gộc đuổi theo tôi tận ba con phố, ông ấy mắng tôi là con nít quỷ, còn nói những thứ trong thùng rác, cơm thừa canh cặn là dùng cho heo ăn. Thời điểm tôi vui sướng cầm nửa hộp cơm chuẩn bị ăn no nê, thì bị một tên ăn mày cướp đi, khi đó tôi chỉ biết thương tâm ôm đầu khóc rống lên."
Tư Diệc Diễm trầm mặc không nói gì, quá khứ của Ôn Hinh Nhã hắn đương nhiên đã biết qua, chỉ là khi nghe chính miệng cô nói, hắn lại có một loại cảm thụ..
Làm như nhận biết được đề tài của chính mình có chút trầm trọng, Ôn Hinh Nhã liền đổi đề tài hỏi: "Anh khi còn nhỏ như thế nào?"
Tư Diệc Diễm như là lâm vào một đoạn hồi ức, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Tôi khi còn nhỏ là một đứa nhóc bị chiều hư, rất nhát gan, hơi có không vừa ý thì sẽ khóc nháo lên, chỉ cần khóc là có thể có được đồ vật mà mình mong muốn, ba tôi thường xuyên vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, nhưng mẹ tôi lại nói như vậy thì khá tốt, có thể bình bình an an mà trải qua cuộc đời."
Ba hắn thường xuyên vì chuyện này mà buồn phiền trong lòng, tính cách hắn như vậy sao có thể gánh vác được gia nghiệp to của gia đình, ngay cả nhóm nguyên lão đi theo ba hắn đối với hắn cũng là không vui lòng, nếu không có sự việc cha mẹ hắn lần lượt tử vong, hắn phỏng chừng sẽ như mong muốn của mẹ hắn, bình thường lớn lên!
Nhưng chính là theo như lời của mẹ hắn, hắn bình thường làm những việc đó cho nên mấy lão già kia mới không đuổi tận giết tuyệt hắn trong nước, làm người của ba hắn có cơ hội mang theo hắn trở về trong nước.
Ôn Hinh Nhã ngẩn ra, bộ dáng hiện tại của Tư Diệc Diễm làm cô thật sự không có cách nào hình dung hắn như vậy khi còn nhỏ, nhưng mà theo bản năng cảm thấy Tư Diệc Diễm sẽ không lừa cô.
Một người rốt cuộc phải trả qua chuyện gì, mới có thể đem điểm mềm yếu của chính mình mài thành một con dao sắc lạnh?
Cô nghĩ tới chính mình, cô đã trải qua một hồi sinh tử, trọng sinh một đời mới có thể hoàn toàn thay đổi chính mình.
Vậy còn hắn, hắn đã trải qua những chuyện gì?
Vào lúc này vợ chủ thuyền lại bưng lên một mâm trai hấp, Ôn Hinh Nhã vội vàng cầm một con trai lên nhẹ nhàng cạy ra: "Tôi nghe nói cạy con trai ra như vậy thì bên trong sẽ xuất hiện ra trân châu, cũng không biết có phải là sự thật hay không."
Tư Diệc Diễm cười nói: "Xác suất rất nhỏ, con trai có nhiều năm tuổi mới có trân châu, vùng này phụ cận hải vực, bị vớt nhiều năm như vậy, nơi nào sẽ có con trai nhiều năm tuổi."
Con trai bị cạy ra, không hề ngoài ý muốn, bên trong không có trân châu, cô lại liên tiếp cậy thêm mấy con nữa, bên trong chúng đều không có trân châu.
Tuy rằng Ôn Hinh Nhã có chút thất vọng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô có hứng thú với việc thưởng thức món ăn ngon.
Tư Diệc Diễm một bên thay cô lột vỏ hải sản, Ôn Hinh Nhã một bên ăn đến vui sướng.
Lúc này mâm hàu sống được đưa lên, thấy được ánh mắt cười như không cười của Ôn Hinh Nhã, Tư Diệc Diễm một tay cầm lên một con hàu, một tay cầm lấy con dao nhỏ cạy miệng hàu ra.
Ôn Hinh Nhã nhìn chằm chằm Tư Diệc Diễm nói: "Tôi nghe nói khi ăn con hàu, thì phải cạy miệng nó ra rồi một ngụm hút vào trong miệng thì mới ngon."
Tư Diệc Diễm ở dưới ánh mắt Ôn Hinh Nhã, bình tĩnh cầm lấy con hàu, đưa đến bên môi một ngụm hút vào trong miệng.
Ăn sống một con hàu là hành động được công nhận là vô cùng thô lỗ, cọc cằn, thậm chí rất nhiều người cho rằng ăn con hàu là một loại đáng khinh, cho nên rất nhiều người đều không muốn ở nơi công cộng ăn con hàu, nhưng mà hành động ăn của Tư Diệc Diễm lại hết sức lịch sự, làm cô thế nhưng có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, vốn dĩ muốn làm hắn xấu mặt, kết quả Ôn Hinh Nhã ngộ ra được một đạo lý, ăn sống con hàu là một hành động thô lỗ cho tới khi nhìn thấy người ăn là ai.
"Hương vị không tồi, em cũng nếm thử đi." Tư Diệc Diễm vừa nói vừa lấy một con hàu khác cạy miệng ra rồi đặt trên đĩa của Ôn Hinh Nhã.
"Ờ, tôi mới không cần ăn đồ vật này!" Ôn Hinh Nhã đem con hàu trong đĩa mình gắp qua đĩa của Tư Diệc Diễm, vẻ mặt chán ghét, cô tuyệt đối làm không ra hành động thanh lịch như vậy của Tư Diệc Diễm, cô mới không cho hắn có cơ hội giễu cợt cô.
Tư Diệc Diễm ý cười bên môi càng sâu, lại đem con hàu đặt lại đĩa của Ôn Hinh Nhã: "Ngoan, ăn đi, có lẽ ăn xong em sẽ có kinh hỉ!"
Lòng hiếu kỳ của Ôn Hinh Nhã bị hắn câu lên, nhìn Tư Diệc Diễm hỏi: "Sẽ có kinh hỉ thật sao?"
Tư Diệc Diễm thanh âm trầm thấp mang theo nét dụ dỗ nói: "Em ăn xong thì sẽ biết!"
"Thật vậy sao?" Ôn Hinh Nhã có chút hoài nghi nhìn hắn, có cảm giác hắn không có ý tốt khi nói ra lời này.
Tư Diệc Diễm nhịn không được nở nụ cười: "Thật như trân châu!"
Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo nhỏ, lúc này Ôn Hinh Nhã chính là một con mèo nhỏ, cho nên lộ ra biểu tình một tráng sĩ sắp ra chiến trường, tay cầm lấy con hàu, hít sâu một hơi rồi đưa đến bên môi.
Tư Diệc Diễm một bên nhìn thấy biểu tình bi tráng chịu chết của cô, nhịn không được hài hước nói: "Chỉ là một con hàu thôi mà, em không cần phải lộ ra biểu tình bi tráng, lên núi đao xuống biển lửa như vậy!"
Ôn Hinh Nhã nhắm mắt lại, đem con hàu đứa tới bên môi một ngụm hút vào trong miệng, vị chua của chanh trung hòa với vị tanh mặn của hàu, ăn ở trong miệng tạo ra một mảnh tươi mới, vị tươi ngon, quả nhiên không tồi. Đọc thêm nhiều truyện ở { TrumTruy en.NE T }
Lúc này Ôn Hinh Nhã cảm giác trong miệng hình như có cái gì đó, cô duỗi tay cầm lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng phun ra, tập trung nhìn vào mặt khăn giấy phát hiện một viên trân châu hình dạng tròn dẹp, màu sắc cũng tính không quá tốt.
Ôn Hinh Nhã trừng lớn đôi mắt, duỗi tay cầm lấy tờ khăn giấy bao lại viên trân châu, kinh hỉ nói: "Ôi! Thật sự có trân châu!"
Tư Diệc Diễm thấy cô bởi vì hưng phấn mà đôi mắt càng thêm lấp lánh, không khỏi cười nói: "Em thật may mắn."
Ôn Hinh Nhã nhìn hạt trân châu trong tay như đạt được vật quý: "Tư Diệc Diễm, anh như thế nào biết, bên trong con hàu sẽ có trân châu?"
Hắn rõ ràng không có mở qua con hàu, sao có thể biết trước bên trong sẽ có viên trân châu.
Tư Diệc Diễm cười nói: "Em có thể cho rằng tôi đã biết trước!"
Ôn Hinh Nhã trừng mắt nhìn hắn nói: "Tôi mới không tin đâu, mau nói cho tôi biết nguyên nhân chính của nó."
Tư Diệc Diễm cầm lên xác của con hàu đưa đến trước mặt Ôn Hinh Nhã, nói: "Em xem xác của con hàu này, có phải hay không thiếu đi một khối? Vừa nhìn thấy liền biết nó đã bị mất đi rất lâu trước đây, cái này chứng minh con hàu này đã từng chịu tổn thương."
Ôn Hinh Nhã mê mang hỏi: "Con hàu bị thương cùng viên trân châu có quan hệ gì với nhau?"
Tư Diệc Diễm nói: "Không có con hàu nào không chịu tổn thương thì sẽ sản xuất được trân châu, trân châu là sản vật mà miệng vết thương khép lại tạo thành, trong cơ thể của con hàu có phân bố một loại chất làm sáng trân châu, nếu có một hạt cát nào chui vào con hàu thì chất này sẽ bắt đầu có tác dụng, một tầng rồi một tầng bao trùm lên bề ngoài của hạt cát, ngày qua ngày sẽ hình thành lên một viên trân châu mỹ lệ, cho nên trân châu là một sản vật thống khổ, trải qua quá trình mài giũa quanh năm thì mới có thể hình thành lên một viên trân châu xinh đẹp."
Giọng nói của Tư Diệc Diễm mang theo một tia ý vị thâm trường, trong mắt hắn, cô chính là một viên trân châu, là một hạt cát đã trải qua mài giũa thống khổ để lúc sau biến thành một viên trân châu xinh đẹp, tuy rằng cô còn nhiều điểm phải học hỏi thêm, nhưng là sớm hay muộn sẽ nở rộ ra ánh sáng thuộc về bản thân cô.
Ôn Hinh Nhã cẩn thận nâng niu viên trân châu trong tay, đột nhiên cảm thấy viên trân châu bình thường này có chút trở nên trân quý: "So sánh với con bướm hóa kén, thì trân châu quanh năm suốt tháng khổ cực mài giũa tựa hồ càng thêm khó có được." Cô đột nhiên nhìn về phía Tư Diệc Diễm nói: "Tư Diệc Diễm, anh có tin hay không, sẽ có một ngày tôi giống như viên trân châu này vậy sẽ tỏa ra ánh sáng của bản thân."
Tư Diệc Diễm cười nói: "Tôi chưa từng hoài nghi em." Hẳn lẳng lặng nhìn cô nói: "Tại trấn nhỏ này người ta truyền tai nhau một truyền thuyết, mỗi một người ở chỗ này ăn ra một viên trân châu, thì đều sẽ gặp may mắn, bọn họ đều sẽ kiếm được hạnh phúc thuộc về bản thân họ."
Ôn Hinh Nhã cười nói: "Không ngờ còn có cách nói như vậy, bất quá tôi thích, về sau viên trân châu này chính là vật may mắn của tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.