Ôn Hinh Nhã nói xong làm như lại nghĩ đến cái gì đó, tiếp tục nói: "Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ tôi thường xuyên đói bụng, có một lần tôi ở thùng rác của một nhà hàng nhặt được phần cơm hộp mà khách hàng bỏ lại, kết quả bị chủ nhà hàng thấy được, cầm gậy gộc đuổi theo tôi tận ba con phố, ông ấy mắng tôi là con nít quỷ, còn nói những thứ trong thùng rác, cơm thừa canh cặn là dùng cho heo ăn. Thời điểm tôi vui sướng cầm nửa hộp cơm chuẩn bị ăn no nê, thì bị một tên ăn mày cướp đi, khi đó tôi chỉ biết thương tâm ôm đầu khóc rống lên."
Tư Diệc Diễm trầm mặc không nói gì, quá khứ của Ôn Hinh Nhã hắn đương nhiên đã biết qua, chỉ là khi nghe chính miệng cô nói, hắn lại có một loại cảm thụ..
Làm như nhận biết được đề tài của chính mình có chút trầm trọng, Ôn Hinh Nhã liền đổi đề tài hỏi: "Anh khi còn nhỏ như thế nào?"
Tư Diệc Diễm như là lâm vào một đoạn hồi ức, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Tôi khi còn nhỏ là một đứa nhóc bị chiều hư, rất nhát gan, hơi có không vừa ý thì sẽ khóc nháo lên, chỉ cần khóc là có thể có được đồ vật mà mình mong muốn, ba tôi thường xuyên vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, nhưng mẹ tôi lại nói như vậy thì khá tốt, có thể bình bình an an mà trải qua cuộc đời."
Ba hắn thường xuyên vì chuyện này mà buồn phiền trong lòng, tính cách hắn như vậy sao có thể gánh vác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372401/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.